Mấy ngày kế tiếp, cơ bản là Ân Duyệt Dung đều ở lại Vạn Mai sơn trang.
Ở ngoài Vạn Mai sơn trang thủ vệ càng thêm sâm nghiêm, tất cả đều sẵn sàng tinh thần và thế trận để đón địch. Bất quá, bên trong sơn trang này, lại là bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Hôm đó, khi Ân Duyệt Dung mang theo sắc mặt đầy khó coi trở về từ Trọng Tài Hội, đám người giúp việc đều cho rằng nhất định mấy ngày kế tiếp sẽ phải gặp xui xẻo.
Nhưng không ngờ, Ân Duyệt Dung thoắt cái liền khôi phục như thường. Thậm chí... tâm tình dường như còn tốt hơn thường ngày.
Kiều Mẫu vui vẻ không thôi. Vốn là hy vọng Ân Duyệt Dung có thể nghĩ thông suốt mau nhanh thả cậu nhóc về, bây giờ lại thật lòng mong rằng tiểu thiếu gia có thể ở lại thêm ít ngày.
Sau khi tiểu thiếu gia đến, mặc dù phu nhân vẫn thể hiện vẻ lạnh lùng khó gần trước sau như một, nhưng lúc đối mặt với tiểu thiếu gia, lại tỏ ra nhẫn lại chưa từng thấy. Huống chi tiểu thiếu gia đáng yêu như thế, bất quá mấy ngày ngắn ngủi, tất cả người giúp việc trong trang viên đều đã vô cùng yêu thích cậu bé.
Bắt đầu từ ngày đó, Ân Duyệt Dung đã thầm chấp nhận cho Đường Đường có thể tùy ý ra vào thư phòng và phòng ngủ của bà.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mùa đông ấm áp, Ân Duyệt Dung ngồi ở trước bàn đọc sách làm việc, Đường Đường liền lặng yên đợi ở một bên vẽ tranh. Hai bà cháu hòa hợp đến lạ, cứ như đã gắn bó bên nhau không biết bao nhiêu năm tháng.
Kiều Mẫu nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, "Phu nhân."
Ân Duyệt Dung: "Vào đi."Kiều Mẫu đẩy cửa đi vào, nhìn một màn trước mắt, nơi hốc mắt không nhịn được có chút phiếm hồng.
"Phu nhân, hôm nay muốn ăn gì, tôi cho phòng bếp đi chuẩn bị." Kiều Mẫu hỏi.
Ân Duyệt Dung không hề ngẩng đầu, "Tùy ý."
Đối với thức ăn, từ trước đến giờ bà đều không có yêu cầu gì đặc biệt.
Vì vậy, Kiều Mẫu liền nhìn về phía Đường Đường, "Tiểu thiếu gia, vậy cậu thì sao? Cậu muốn ăn cái gì?"
Đường Đường dừng cây cọ vẽ, suy nghĩ một chút, "Kiều Mẫu, tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt!"
Kiều Mẫu nghe vậy, thần sắc hơi có chút khó xử, "Chuyện này..."
Mấy năm nay Ân Duyệt Dung đều ăn chay trường, ba bữa cơm tại Ân gia toàn bộ đều là thức ăn chay, chưa từng có ngoại lệ.
Kiều Mẫu thử thăm dò nhìn về phía Ân Duyệt Dung hỏi ý, "Phu nhân, hay là để cho phòng bếp chuẩn bị một chút thịt?"
Thấy thần sắc Ân Duyệt Dung không vui, Kiều Mẫu lại lập tức bổ sung một câu: "Phu nhân, dù sao trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn..."
Ân Duyệt Dung nghe câu "đang tuổi ăn tuổi lớn" kia của Kiều Mẫu, liền đáp lời: "Cũng được."
Mấy ngày nay đều luôn là như vậy! Chỉ cần là tiểu thiếu gia yêu cầu, mặc dù Ân Duyệt Dung sẽ thường xuyên tỏ vẻ không vui trên mặt, nhưng cuối cùng đều sẽ thỏa mãn, đáp ứng.
"Bà nội, nội đã làm việc liên tục được hai giờ rồi, cần nghỉ ngơi một chút. Đường Đường bồi nội nói chuyện phiếm nhé!" Cậu nhóc bạch bạch bạch chạy đến trước mặt bà nội.
Ân Duyệt Dung buông tập văn kiện trong tay xuống, "Trò chuyện gì?"
Hiện tại cậu nhóc hầu như đã trở thành đốc công của bà, mỗi ngày lúc bà làm việc đều ở bên cạnh, khi đến giờ liền thúc giục bà nghỉ ngơi, cùng bà nói chuyện phiếm.
Thoạt tiên bà chẳng qua chỉ nghe cho qua chuyện, sau đó lại quen dần việc cậu bé sẽ tìm mình nói chuyện phiếm, dần dần cũng sẽ đáp lại.
Đường Đường tò mò hỏi thăm, "Bà nội, tên của cha là do nội đặt sao?"
Ân Duyệt Dung: "Ừm."
Đường Đường lập tức hỏi: "Vậy thì tên của cha bắt nguồn từ đâu, có ngụ ý gì sao?"
Thần sắc Ân Duyệt Dung khẽ run lên: "Thời gian quá lâu rồi, không nhớ rõ. Đại khái là bởi vì... ngày đó ta sinh cha con là vào một buổi tối tháng chạp, đêm hôm đó rất lạnh..."
Ký ức về đêm đó của bà, đã mơ hồ theo năm tháng. Thứ duy nhất rõ ràng, chính là lạnh, giá rét thấu xương!