Nhiếp Vô Danh quả thật là thụ sủng nhược kinh, không chỉ nhận được nhiều hình cùng một lúc như vậy, lại còn có cả video!
Nhiếp Vô Danh vui vẻ đem đoạn clip Diệp Oản Oản gửi tới sau cùng mở ra.
Sau đó...
Liền thấy một cái đại xích đu được cột trên ngọn cây của 2 đại thụ, vô cùng to dài.
Trong video, Diệp Oản Oản dẫn theo Đường Đường ngồi ở trên chiếc xích đu bá đạo đó, đưa tới đưa lui ở giữa không trung, không ngừng bay lượn…
[ Diệp Hữu Danh: Đúng chứ, không có lừa gạt anh, anh xem tôi chăm Đường Đường thật tốt biết bao nhiêu! ]
Nhiếp Vô Danh: "..."
Nhiếp Vô Danh nuốt nước miếng, quả thật là không biết nên trả lời như thế nào...
Trước đây có nghe nàng nhắc qua, bạn trai nàng đã trở về, hơn nữa còn thuận lợi đóng vai “cha ruột” nữa cơ!
Với tính tình của Tư Dạ Hàn, thấy nàng chơi đùa thành như vậy, lại không hề quản hay sao?
[ Nhiếp Đào Hố: Ta nói... Nam nhân của cô cũng không thèm quản cô sao? ]
[ Diệp Hữu Danh: Anh ấy đương nhiên là quản nha! Ảnh nói xích đu của tôi không ổn, sẽ giúp tôi tìm người làm một cái tốt hơn đấy! ]
[ Nhiếp Đào Hố:... ] Coi như hắn cái gì cũng không hỏi đi...
Nhiếp Vô Danh lại mở ra những tấm ảnh khác, trong hình chính là một nhà ba người, còn có một con Đại Bạch Hổ đi khắp núi rừng hái nấm, leo cây hái quả dại, xuống sông bắt cá...
Tiểu ma đầu nhà hắn bị mắc bệnh sạch sẽ, lại xắn tay áo cùng ống quần, hào hứng theo ở phía sau, lấm lem một thân toàn cỏ và đất, tay nhỏ đều chơi đến đen thui đen thủi.
Còn có con Đại Bạch Hổ trước đây từng thấy, lại đeo hai cái gùi trên lưng, bên trong chứa đầy nấm, quả dại, thậm chí còn có một con chim rừng bộ lông đầy màu sắc sặc sỡ…
Bên trong mỗi một tấm hình, Đường Đường đều đang cười...
Mới chỉ để bên cạnh Diệp Oản Oản có mấy ngày mà thôi, Nhiếp Vô Danh quả thật là đang hoài nghi có phải là đã bị đánh tráo thành một đứa nhỏ khác rồi không! Đây mà là tiểu ma đầu nhà hắn sao?
Đây quả thật là đột biến gen, tại sao lại từ tiểu ma đầu biến thành tiểu thiên sứ rồi vậy!?
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, lại nhắn một tin sang.
[ Diệp Hữu Danh: Lại nói, tôi rất hiếu kỳ, Đường Đường bình thường ở nhà làm những thứ gì? Nhóc cũng không có tuổi thơ sao? Tôi thấy có rất nhiều điều hay mà cậu nhóc không biết! Trước đây dẫn nó đi công viên, nó ngay cả kẹo bông cũng không nhận ra! ]
Nhiếp Vô Danh nhìn thấy Diệp Oản Oản gửi tới tin nhắn lên án, vội vã trả lời:
[ Nhiếp Đào Hố: Chuyện này tôi phải giải thích một chút, cũng không phải là chúng tôi ngược đãi Đường Đường, mà là tính cách của nó chính là như vậy, không thích ăn hay chơi những thứ đồ dành cho trẻ con. ]
Diệp Oản Oản nhìn thấy tin nhắn Nhiếp Vô Danh gởi tới, bỗng cạn lời!
Hay là gặp phải Đường Đường giả rồi!? Đường Đường rõ ràng là đều rất yêu thích nha!
Hic, hay là do cậu nhóc biết mình khác với những đứa trẻ khác, chính là…không có cha mẹ.
Hơn nữa còn cảm thấy là do lỗi của chính mình, cho nên ba mẹ mới không cần nhóc.
Sở dĩ cậu nhóc dùng vẻ ngoài băng lãnh ương ngạnh “đóng gói” lại chính bản thân mình, chẳng qua chỉ là bởi vì không có cảm giác an toàn mà thôi…
Khoảng thời gian này cùng Đường Đường sống chung, Diệp Oản Oản liền phát hiện, thật ra thì Đường Đường thật sự rất thiếu thốn cảm giác an toàn, rất sợ hãi một lần nữa bị vứt bỏ.
Hy vọng Nhiếp Vô Danh đáng tin một chút, mau sớm tìm được cha mẹ ruột của nhóc một chút...
[ Nhiếp Đào Hố: Đúng rồi, tôi đi gởi hình qua cho mẹ tôi xem một chút đây! Mẹ tôi một ngày 24 giờ đều đang thúc giục tôi gửi ảnh sang! Giá trị duy nhất của đứa con trai này trong mắt mẹ, chính là một cái máy gửi ảnh Đường Đường... ]
Thấy Nhiếp Vô Danh nhắn tới tin nhắn đầy chua xót này, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi co quắp lại một cái.
[ Diệp Hữu Danh: Được rồi, được rồi, sau này tôi sẽ tận lực gửi hình sinh hoạt hàng ngày của Đường Đường cho anh, nha! ] Cậu nhóc còn nhỏ như vậy lại đi theo một người xa lạ, không yên tâm cũng là điều khó tránh khỏi.
[ Nhiếp Đào Hố: Hữu Danh muội muội! Thật sự rất cảm tạ cô! Tôi coi như là đi lượm ve chai kiếm tiền, cũng phải gom đủ để gửi lì xì cho cô!!! ] Diệp Oản Oản: "..."
Thôi, vẫn là miễn đi...