Kết quả... Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản liền nhìn thấy, Đại Bạch đưa cái móng vuốt từ trong lớp lông xù thịt béo của nó, đặt trước gót chân của nàng...
Đệt! Cái này mà cũng được?
Không được, không được, cơ hội tốt như vậy, nàng cần lập tức ra tay!
Diệp Oản Oản đầu tiên là cởi ngay bộ đồ hóa trang kia, sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, sờ sờ cái móng vuốt bên trong bộ lông chú hổ.
Gào, cảm giác thật tốt!
Hơn nữa, Đại Bạch hoàn toàn không hề phản kháng, thậm chí cũng không rống nàng, không có hù dọa nàng!
Quả thật là cảm động đến muốn khóc...
Lại nói, giữa người và người, chênh lệch làm sao lại lớn như vậy?
Nàng dành cho Đại Bạch hơn nửa năm gây hảo cảm, cho nó ăn thịt bò Mỹ lâu như vậy, mới có thể hơi hơi đến gần nó một chút.
Muốn sờ nó một cái, phải tìm ngày lành tháng tốt thắp hương cầu phật... Còn phải hoàn toàn xem vận khí...
Kết quả Đường Đường nói một câu là được ngay.
"Có thể sờ thêm được một móng khác sao?" Diệp Oản Oản mong đợi không thôi, hỏi thăm.
Đường Đường gật đầu một cái, mở miệng, "Đại Bạch, đổi một móng khác."
Đại Bạch lập tức nâng một cái móng khác lên.
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Không hổ là con trai của nàng, quá trâu bò rồi! Mẹ rất vui vẻ yên tâm!
Diệp Oản Oản lập tức lại đưa ra yêu cầu: "Mẹ có thể sờ 3 phút được không? Không, không, không, 10 phút!"
Lần này, Đường Đường lại không đáp ứng nhanh như vậy, mà lại rũ đầu nhỏ, ngập ngừng mở miệng, "Mẹ... Mẹ cũng có thể sờ Đường Đường một cái không?"
Nhìn thấy cậu bé gục đầu, bày ra bộ dáng một chú thú cưng bị thất sủng, Diệp Oản Oản quả thật lập tức bị vẻ cute này đốn tim, một tay đem cậu nhóc ôm vào trong lòng, "Đương nhiên là có thể! Mẹ yêu nhất là Đường Đường mà!"
Cậu bé mấp máy môi, lúc này mới khôi phục nụ cười.
Diệp Oản Oản ôm lấy Đường Đường, không nhịn được cười ra tiếng, ngay cả giấm của Đại Bạch cũng ăn, Đường Đường cùng Tư Dạ Hàn quả thật là quá giống!
Diệp Oản Oản đem cậu bé ôm vào trong ngực, sau đó mở miệng hỏi: "Đường Đường à, con có yêu mẹ không?"
"Yêu mẹ!" Cậu bé không chút do dự gật đầu, bên trong con ngươi sáng ngời tràn đầy sự yêu thích chân thành.
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, trầm ngâm một hồi, hỏi dò, "A... Là bởi vì mẹ là mẹ của con, cho nên con mới yêu mẹ sao?"
Đại khái là bởi vì rất ưa thích đứa nhỏ này, nàng đột nhiên có chút để ý vấn đề này.
Đường Đường là yêu thích con người của nàng, hay là bởi vì nàng là mẹ của nhóc, cho nên mới yêu nàng đây?
Cậu bé suy nghĩ một chút, đầu tiên là lắc đầu một cái, sau đó mở miệng nói, " Thời điểm Đường Đường lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, đã yêu mẹ rồi."
"Lần đầu tiên, là lần con tới quốc nội tìm mẹ sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Không phải vậy, là lần đó con gọi cuộc gọi video cùng với cậu, con từ trong video... nhìn thấy mẹ..." Cậu bé nói tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tựa hồ có hơi xấu hổ.
"Hi hi, có thật không? Khi đó con thấy mẹ rồi hả?" Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc.
Khi đó cậu bé ở trong video thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng cao ngạo, không ngờ lại còn chú ý tới nàng?
"Vâng, mẹ rất đẹp..." Cậu bé dùng sức gật đầu một cái.
Diệp Oản Oản nhất thời vui vẻ ôm lấy mặt. Con trai của nàng quá biết nói chuyện, có được hay không!? Nói chuyện ngọt như đường…giống nàng vậy!
Cậu bé tiếp tục mở miệng nói, "Sau đó Đường Đường vì muốn thấy mẹ, nhiều lần gọi video cùng cậu... nhưng lại rất khó có thể được gặp mẹ... Đường Đường rất nhớ mẹ…!"
Diệp Oản Oản nhìn thấy biểu cảm tịch mịch của cậu nhóc, từ trong một xó xỉnh sâu thẳm trong tim bỗng cảm thấy vô cùng chua xót.
Cậu bé nói xong, ánh mắt vô cùng sáng rỡ, lấp lánh ánh sao nhìn nàng, "Sau đó cậu nói cho con biết, mẹ chính là mẹ của con! Đường Đường biết ngay mà, mẹ khẳng định là mẹ của con đấy!"