Tại sao Tiểu Phong lại sẽ cùng Tu La Chủ đi ra ngoài ăn cơm?
Thế này cũng quá dọa người rồi!
Tư Dạ Hàn giống như không nhìn thấy Thu Thủy, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Oản Oản ở đối diện.
Ánh mắt này khiến cho lòng Diệp Oản Oản cảm thấy bất an, giống như rơi vào trong hồ băng vậy.
Nàng thật sự không muốn sống nữa...
"Tiểu Phong! Cô đang làm cái gì vậy! Tại sao cô lại ở cùng..." Thu Thủy đều đã sắp bị dọa đến tiểu ra quần, "…cùng…cùng một chỗ với Tu La Chủ!? Chẳng lẽ là vì giải Cổ độc sao?"
Thu Thủy hạ thấp giọng: "Cô thế này không phải là giải Cổ, mà là đang đùa với lửa đấy! Cô đang đi tìm chết sao!"
"A Cửu, anh nghe em giải thích..." Diệp Oản Oản đã không có thời gian để ý tới Thu Thủy, vào lúc này quả thật là nhức đầu không thôi.
Được rồi, thật ra thì căn bản là nàng cũng không biết giải thích thế nào...
Lời Thu Thủy nói... rất có thể là sự thật.
Trong con ngươi Tư Dạ Hàn như có lửa giận sôi trào, chẳng qua là ánh mắt giống như vực đen sâu không thấy đáy đã nhấn chìm phần nào ngọn lửa giận kia.
Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng lên tiếng: "Bạch minh chủ…"
Diệp Oản Oản sắc mặt cứng đờ: "..." Xong! Xong thật rồi! Xưng hô lại biến thành Bạch minh chủ rồi!
Trên mặt của Tư Dạ Hàn đầy vẻ cô đơn, dùng ngữ khí như không hề bận tâm, tỉnh táo đến mức làm người ta hoảng hốt mà mở miệng: "Tình Cổ thực sự rất phức tạp, không thể đùa bỡn, Bạch minh chủ vẫn là nên dùng thuốc giải để xử lý độc tính thì hay hơn…"
Nói xong câu này, Tư Dạ Hàn cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu một cái coi như là cáo từ, ngay sau đó liền trực tiếp xoay người rời đi.
Diệp Oản Oản lau mặt: "..."
Xong rồi...
Lần này là thực sự tức giận rồi...
Diệp Oản Oản đập đầu ở trên mặt bàn, "Thu Thủy, tôi bị cô hại chết rồi! Cô tới cũng quá đúng lúc rồi..."
Thu Thủy lầu bầu nói, "Tiểu Phong, tôi còn chưa hỏi cô chuyện gì đang xảy ra! Làm sao cô lại còn than phiền là tôi tới rồi? Không phải là tôi đã rất nhiều lần nhắc nhở cô không nên đi trêu ghẹo Tu La Chủ sao? Người đàn ông này căn bản không phải là người có thể trêu ghẹo được đâu!"
Diệp Oản Oản: "..."
Nàng không chỉ trêu ghẹo, mà còn cưa đổ luôn rồi, không được sao? Thật là tức chết mà!
"Cô và tôi cũng nên trao đổi cho rõ ràng, ai nói tôi thích Kỷ Tu Nhiễm?" Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, mở miệng hỏi.
"Vốn là cô thích Kỷ Tu Nhiễm mà! Nhiếp Vô Ưu thích Kỷ Tu Nhiễm, không phải là chuyện mà người của cả Độc Lập Châu đều biết sao?" Thu Thủy mặt đầy ngơ ngác.
Diệp Oản Oản lòng như tro nguội. Vạn vạn không ngờ tới, Thu Thủy cũng biết thân phận thật của nàng, khó trách cô ấy biết được chuyện mình và Kỷ Tu Nhiễm có hôn ước.
Thật là bậy rồi! Ngàn phòng vạn phòng, lại quên phòng Thu Thủy bên này.
"Coi như đúng thật là tôi từng thích anh ta, nhưng mà, với cá tính của tôi, nếu như theo đuổi nhiều năm như vậy, nhưng vẫn bị cự tuyệt, tôi còn có thể tiếp tục quấn chặt lấy không buông sao?" Diệp Oản Oản hỏi ngược lại.
Thu Thủy nghe vậy, tỏ ra có chút do dự, "A... Sau khi cô bị cự tuyệt, quả thật từng nói với tôi rằng cô rất tuyệt vọng. Sau đó ngày ngày uống say, gây chuyện sinh sự khắp nơi... Nhưng... rõ ràng là cô không thể nào quên được anh ấy…"
Diệp Oản Oản: "Tôi đây không thể thay lòng đổi dạ hay sao?"
"Chớ có nói đùa, cô có thể thay lòng đổi dạ với ai chứ? Trong khoảng thời gian đó, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô. Mặc dù coi như là cô ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng chẳng qua là chiếm chút tiện nghi ngoài miệng thôi, không hề thật lòng với bất kỳ một người nào!" Thu Thủy tỏ vẻ khinh thường.
Diệp Oản Oản: "..."
Tôi... Tôi thay lòng với Tu La Chủ không được sao?
Mặc dù rất nhiều chuyện nàng không nhớ rõ, nhưng nàng vẫn là nàng, nàng hiểu rõ chính mình! Nếu như năm đó Kỷ Tu Nhiễm cự tuyệt nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp tục đoạn tình cảm này.