Thấy vậy, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, đầu tiên là liếc mắt một cái, chợt lấy toàn bộ số tiền trên.
"Tiền đều đã trả lại cho các người rồi, hẳn là không có vấn đề gì nữa chứ? Nếu như đã không thành vấn đề, các người hiện tại có thể rời đi!" Lương Uyển Quân nhìn đám người gã đàn ông trung niên, truyền lệnh đuổi khách.
Nghe Lương Uyển Quân nói vậy, người đàn ông trung niên gật đầu một cái, nói: "Lương Uyển Quân phu nhân, nếu như bà không còn chuyện gì để nói nữa, hiện tại có thể rời đi rồi!"
"Ông… ông nói cái gì?" Lương Uyển Quân lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên. Gã đàn ông trung niên này, bảo bà rời đi?
"Tôi nói, bà đem giấy tờ nhà của tòa biệt thự này lấy ra, sau đó, bà liền có thể rời đi." Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lương Uyển Quân, khẽ mỉm cười.
"Ông có ý gì, căn nhà này là của tôi!" Lương Uyển Quân nói.
"Ừ, lúc trước là của bà, bất quá, hiện tại không phải thuộc về bà nữa rồi. Căn nhà này, là tiền lãi." Người đàn ông trung niên cười nói.
"Lãi?" Lương Uyển Quân khó tin: "Tiền thiếu các ông, không phải đều đã trả rồi sao?"
"Ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, số tiền bà trả, đó là tiền vốn mà thôi. Tiền vốn là tiền vốn, tiền lãi là tiền lãi. Mà căn nhà này, chính là tiền lãi." Người đàn ông trung niên nói.
"Hơn 10.000 tệ tiền vốn, đòi một căn biệt thự làm tiền lãi... Các người tại sao không đi cướp luôn đi?" Lương Uyển Quân giờ phút này tức tới giận run người.
"Ha ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, lời này của bà không đúng rồi! Chúng tôi là người cho vay lãi cắt cổ. Năm đó thời điểm chồng bà vay tiền chúng tôi, bà cũng biết chúng tôi là nhóm cho vay lãi cắt cổ... Cái gì gọi là lãi cắt cổ? Mượn 10.000, trả một căn biệt thự, đó gọi là cắt cổ, hoàn toàn không có vấn đề gì chứ?" Người đàn ông trung niên lạnh giọng cười một tiếng.
"Các người... Các người nói tào lao!"
Lương Uyển Quân xoay người lấy điện thoại di động ra, dường như muốn lập tức báo cảnh sát.
"Hừ, tôi thấy là bà không biết tốt xấu! Cho bà mặt mũi bà không muốn, muốn chết đúng không?!"
Người đàn ông trung niên thấy Lương Uyển Quân chuẩn bị báo cảnh sát, lúc này sắc mặt trầm xuống, giật lấy điện thoại di động, hung hăng đập nát bấy chiếc điện thoại.
"Đám cường đạo, thổ phỉ các ngươi, lũ cặn bã!!"
Lúc này, Lương Uyển Quân bị trói ở trên băng ghế, hướng về đám người đàn ông trung niên tức giận chửi ầm lên.
"Ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, bà lầm rồi, chúng tôi không phải là cường đạo thổ phỉ hay lũ cặn bã, chúng tôi là người cho vay lãi cắt cổ mà thôi." Người đàn ông trung niên không tức giận chút nào, thấp giọng cười nói.
Lương Uyển Quân mới vừa muốn tiếp tục nói gì, tiếng chuông cửa lại bỗng nhiên vang lên.
Nghe tiếng, người đàn ông trung niên hơi sững sờ.
Ngay cả chính Lương Uyển Quân cũng có chút không hiểu. Bà có bao giờ làm quen với hàng xóm chung quanh đâu, cho nên cũng chưa bao giờ có ai ghé thăm. Khoảng thời gian này, bà vẫn luôn ở trong nhà.
"Ồ... Kỳ quái thật! Phong tỷ nói là căn nhà này, không sai mà, tại sao lại không có ai?"
Rất nhanh, từ ngoài cửa mơ hồ có âm thanh truyền đến.
"Lão Thất, có phải là lầm rồi hay không? Phong tỷ cũng thật là, đi mua đồ đến bây giờ vẫn còn chưa tới nữa..."
...
"Có ai ở nhà không? Nếu có thì ra mở cửa đi nào!"
Âm thanh ngoài cửa càng ngày càng lớn.
Lúc này, chân mày người đàn ông trung niên hơi hơi nhíu lên, ra lệnh cho thủ hạ ra mở cửa.
Cửa căn nhà vừa được mở ra, Bắc Đẩu và Thất Tinh hai người nhanh chân đi vào căn biệt thự.
"Ồ, thật là nhiều người nha…!! Chào mọi người, tôi gọi là Bắc Đẩu. Cậu ta gọi là Thất Tinh, là Phong tỷ bảo chúng tôi tới trước."
Bắc Đẩu nhìn đám người gã đàn ông trung niên, mở miệng cười nói.
"Phong tỷ? Các cậu là..."
Lương Uyển Quân nhìn về phía Thất Tinh và Bắc Đẩu, thần sắc hơi nghi hoặc một chút.