Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn Vô Địch không nhìn thẳng hắn, lạnh lùng hướng tới Lý Vân Tiêu nói:

- Bớt nói nhảm, Nặc Á Chi Chu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đường Tâm ăn chén canh bịt miệng, lần thứ hai bị đối phương không nhìn tới, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, giận dữ và biệt khuất, cả giận nói:

- Tiễn Vô Địch, đừng tưởng rằng lên cấp Vũ Tôn có thể tự cao tự đại, chính là nhất tinh Vũ Tôn, đừng nói là ta, coi như là đại ca bất thành khí kia của ta, cũng có thể dễ dàng diệt sát ngươi.

Tiễn Vô Địch miệt thị nhìn hắn một cái, cười khẩy nói:

- Tự xưng là mưu lược đệ nhất, theo chúng ta thấy bất quá là một tên hề nhảy nhót, bàng môn tà đạo. Chỉ có không ngừng đề thăng thực lực của chính mình, trùng kích võ đạo đỉnh phong mới là chính đồ vĩnh viễn không đổi. Ở điểm này, ngươi so với Đường Kiếp còn muốn kém xa lắc.

- Ngươi...

Trên mặt Đường Tâm hiện ra sắc mặt giận dữ, mạnh mẽ ngăn chặn tâm tình tức giận của mình, lạnh lùng nói:

- Được, được, Tiễn Vô Địch, hôm nay nói như vậy Đường Tâm ta nhớ kỹ, tương lai ta ngươi liền sẽ thấy kết quả cuối.

- Hừm!



Tiễn Vô Địch vẻ mặt coi thường, không để ý đến hắn nữa, chuyển hướng Lý Vân Tiêu nói:

- Nói đi, đem những gì ngươi biết kể lại tường tận, một năm một mười toàn bộ nói ra.

Lý Vân Tiêu nhìn hai người tranh chấp, mỉm cười, lúc này mới nói:

- Xem ra hai người các ngươi đều rất muốn biết đi!

Tiễn Vô Địch và Đường Tâm đều là chau mày, chẳng biết hắn có ý gì, đều là gật đầu.

Lý Vân Tiêu vỗ tay một cái, cười nói:

- Tốt, nếu các ngươi đều muốn cầu cạnh ta, chuyện kia là dễ làm rồi.

Tiễn Vô Địch ngạc nhiên một chút, trên mặt hiện ra một tầng thanh sắc, lạnh lùng cười khẩy nói:

- Ta chỉ biết tiểu tử ngươi không dễ nói chuyện như vậy, cái gì gọi là muốn cầu cạnh ngươi? Hôm nay nếu không phải nói rõ ràng, ngươi cho là ngươi có thể còn sống rời khỏi nơi đây sao?

Theo lời nói của hắn trở nên lạnh lùng, bầu không khí trên Thính Hương Thủy Tạ lần thứ hai khẩn trương, rất có vị đạo một lời không hợp sẽ động thủ.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt uống hớp trà, cười nói:

- Vô Địch huynh, vừa rồi Đường Tâm công tử cũng táo bạo giống như ngươi vậy, vẫn là ngồi xuống uống một ngụm trà để giải nhiệt. Về phần ta có thể rời khỏi nơi đây hay không, điểm ấy các ngươi sẽ không cần quan tâm. Mà là quan tâm Đường Kiếp hiện tại rốt cuộc là bị vây ở trình độ gì, hai vị đều là kẻ dã tâm cực lớn, nhưng nghìn vạn lần chớ có bất tri bất giác đã bị đào thải ra khỏi kỳ cục.

Tiễn Vô Địch lạnh lùng nói:

- Theo ngươi nói ba hoa chích choè, đừng mơ tưởng từ trong tay của ta đòi được thêm một phần chỗ tốt. Ta chỉ hỏi ngươi, Đường Kiếp rốt cuộc có đạt được Nặc Á Chi Chu hay không?

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ không hài lòng, trong tay nước trà lập tức lạnh xuống, lạnh lùng nói:

- Vô Địch huynh, xem ra chúng ta cũng không cách nào vui vẻ tiếp tục chơi đùa rồi. Việc này không nói nữa, cáo từ!



- Hừ, ngươi chiêu này cũng có thể đùa giỡn Đường Tâm một chút, ở trước mặt ta loại quỷ kế gì cũng đều là ngu ngốc.

Tiễn Vô Địch trên người lĩnh vực lực mở ra, trong tay kim quang lóe lên, kết ấn ra liền hướng tới trên người Lý Vân Tiêu đánh đến, lạnh lùng nói:

- Lý Vân Tiêu, ta cũng thật tò mò ngươi bây giờ đã đến trình độ nào rồi, có tư cách cùng ta đánh một trận hay không?

Tiễn Vô Địch bất chợt xuất thủ, thế cục một chút khẩn trương.

Nhưng sau lưng vị tam thúc kia vẫn là cầm đồng kim tệ uốn lượn thưởng thức, thỉnh thoảng hướng phía Ẩn Long trừng mắt, còn đang trách hắn hủy hoại kim tệ của mình.

Mạc Tiểu Xuyên lại là lạnh lùng lâm không mà đứng, thậm chí lui về phía sau ra, cho bọn hắn không gian động thủ. Chỉ cần Vũ Đế cường giả không ra tay, hắn cũng sẽ không cần xuất thủ.

Đường Tâm càng vui vẻ xem náo nhiệt, lui sang một bên tỉ mỉ quan sát, hy vọng có thể thăm dò được thực lực chân thật của hai người.

Lý Vân Tiêu thần sắc bất biến, vẫn là vẻ phong khinh vân đạm, đối với ấn quyết của Tiễn Vô Địch lơ đểnh, chỉ là trở mình đánh ra một chưởng, liền tụ tập phong vân, ngăn trở ấn quyết chi lực.

Đường Tâm con ngươi đột nhiên co rút, Lý Vân Tiêu biểu hiện ra tu vi nhất tinh Vũ Hoàng, dĩ nhiên vượt qua một đại cảnh giới áp chế đối phương, khiến trong lòng hắn chấn động mãnh liệt. Không chỉ có là hắn, ngay cả tam thúc và Ẩn Long nguyên bản ai cũng không để ý, cũng bị hấp dẫn ánh mắt nhìn sang.

Tiễn Vô Địch tự nhiên biết Lý Vân Tiêu lợi hại, không chút nào cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chỉ là nặng nề hừ một tiếng, trong tay quyết ấn biến đổi, kim quang kia ở dưới sự khống chế của hắn ngưng tụ thành một đạo ánh đao, đột nhiên chém tan chưởng lực phong vân của Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu vẫn bình thản ung dung như cũ, trong tay làm ra mấy cái tư thế cổ quái, nhẹ nhàng hai ngón tay sờ, đem đao mang kia trực tiếp bóp chặt.

Lần này tam thúc và Ẩn Long đồng thời sắc mặt đại biến, Lý Vân Tiêu vừa rồi sử xuất hai ngón tay, thiên địa quy tắc chi lực mờ mờ ảo ảo lưu động, tuy rằng yếu ớt lại tránh không thoát khỏi đôi mắt của bọn họ, trong lòng kinh hãi dị thường.

Tiễn Vô Địch đồng dạng kinh hãi không thôi, vốn tưởng rằng tấn cấp Vũ Tôn, thế nào cũng có thể ổn định áp quá Lý Vân Tiêu một bậc, hiện tại lại phát hiện lĩnh vực chi lực đối với hắn không có ảnh hưởng chút nào, trái lại vừa rồi cổ lực lượng ẩn chứa trong hai ngón tay của Lý Vân Tiêu làm cho hắn cảm thấy có loại tim đập nhanh.

- Lui!

Tiễn Vô Địch khẽ quát một tiếng, đạo đao mang kia trong nháy mắt ở ngón tay của Lý Vân Tiêu đúng lúc hóa thành vô hình, tiêu tan thành mây khói,



- Nghĩ không ra Tu Di Sơn từ biệt, thực lực của ngươi vẫn như cũ làm ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Tự nhiên vô pháp trong nháy mắt áp chế đối phương, tràng tỷ đấu này sẽ không cần thiết lại tiến hành nữa.

Tiễn Vô Địch trong lòng cũng rõ ràng, trừ phi mình đem con bài chưa lật dùng hết, bằng không rất khó chế trụ đối phương, thậm chí toàn lực thi triển có thể áp chế đối phương hay không, trong lòng mình cũng không nắm chắc, càng trọng yếu hơn là hắn không muốn lập tức bại lộ thực lực của chính mình


Lý Vân Tiêu cười nói:


- Vậy có thể hảo hảo nói chuyện rồi chứ?


Tiễn Vô Địch nhẹ nhàng gật đầu, thở dài nói:


- Ngươi đã chứng minh ngươi có tư cách này rồi. Nói đi, ngươi muốn như thế nào lừa gạt chúng ta, chỉ cần không phải quá mức thái quá, sẽ như ngươi muốn mà đáp ứng, thế nào?


Lời nói này tiêu sái đến cực điểm, nhưng lại làm cho người nghe được thập phần cổ quái, khiến người ta trực tiếp nhíu mày.


Lý Vân Tiêu cười khổ nói:


- Vô Địch huynh nói quá không hợp với lương tâm rồi, cây Thất Túc Đạo Quả kia mang đến chỗ tốt cho Vô Địch huynh vượt qua xa giá trị ngươi trả ra, lần này cũng không ngoại lệ, ta biết nội tình, mang đến chỗ tốt cho các ngươi cũng đồng dạng xa xa vượt lên trước các ngươi trả giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK