– Chư vị mời ra tay, ta sắp áp chế không được!
Thiên Tinh Tử giơ tay lên, trên bầu trời trong nháy mắt ngưng ra một bàn tay, giống như Ưng Trảo chụp xuống.
Ca!
Ưng Trảo trực tiếp phong tỏa Đâu Suất Thiên Phong, nhưng ngũ sắc quang mang lóe lên, toàn bộ trảo ảnh thoáng cái nghiền nát.
Tranh!
Pháp Tắc Chi Liên trên Giới Thần Bia cũng đột nhiên đứt đoạn, vô số văn tự văng ra, hóa thành kim quang điểm điểm tiêu tán khắp bầu trời.
Tựa hồ quái vật kia đã nhận ra tình huống bất lợi, muốn liều chết đánh một trận.
Trung niên nam tử cả kinh nói:
– Đây là Huyền Khí gì? Thật là mạnh mẻ a!
Thân ảnh Hắc Bào nam tử khẽ động, quát:
– Xuất thủ!
Trường bào súy động, trực tiếp bay ra ngoài, cả người hoàn toàn không thấy, chỉ có áo choàng màu đen ở trên trời phấp phới, càng lúc càng lớn, như là một tấm thảm phủ tới.
Ngũ sắc quang mang bị Hắc Bào đè một cái, nhất thời suy yếu xuống, Đâu Suất Thiên Phong xoay chuyển, liền muốn hướng xa xa đào tẩu.
Thiên Tinh Tử cả kinh nói:
– Ngươi là...
Hắc bào nhân bỗng nhiên quát, lạnh lùng nói:
– Ngăn cản nó!
Trung niên nam tử từ lâu bấm tay niệm thần chú, đầu ngón tay chớp động quang mang điểm về phía trước.
Một quang cầu thoáng cái xuất hiện ở phía trước, sau đó lại chia ra làm hai.
Trên quang cầu tựa hồ có vật còn sống hoạt động, thoáng cái nổ lên, vật còn sống lao ra, là ba con quái vật hình thái quỷ dị, hơn nữa bộ dáng cực độ ác tâm.
Oa a!
Ba con quái vật kia quát to một tiếng, liền nhằm về phía Đâu Suất Thiên Phong.
Một con bắn ra vô số xúc tua, hướng ngọn núi kia chộp tới, “ba ba ba” vô số thanh âm vang lên, tất cả xúc tua mềm nhũn bao phủ Đâu Suất Thiên Phong, sau đó rụt trở lại, quái vật kia mở ngụm lớn, thoáng cái liền nuốt vào bụng.
Lẩm bẩm.
Tiếng nuốt ăn vang lên, Thiên Tinh Tử há mồm, có chút ngạc nhiên.
Lý Vân Tiêu lại nhíu mày, nhìn ba con quái vật kia tựa hồ suy nghĩ cái gì.
– Ha ha ha, vẫn là Bát Trảo vượn của ta lợi hại! Trong dạ dày vượn này tất cả đều là nùng dịch tính hủ thực cực cao, ngọn núi kia đi vào sẽ rất khó trở ra, hắc...
Trung niên nam tử đại hỉ, thoáng cái đắc ý vênh váo, nhưng hắn còn chưa nói xong, toàn bộ thân thể Bát Trảo Vượn liền biến hình, sau đó bắn ra ngũ sắc quang mang, phanh thoáng cái nổ lên, hóa thành vô số thịt nát.
– A?
Trung niên nam tử cả kinh, cả giận nói:
– Chết tiệt! Ngăn nó lại!
Trên người hai Bát Trảo Vượn khác bay ra vô số xúc tua, bắn về phía Đâu Suất Thiên Phong, nhưng vừa chạm được ngũ sắc quang mang, liền trong nháy mắt nát bấy.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm trung niên nam tử kia, cười lạnh nói:
– Ngươi là tới biểu diễn xiếc ảo thuật sao?
Trung niên nam tử đỏ mặt lên, hai tay lập tức tạo thành chữ thập, lần thứ hai đẩy về phía trước, quát:
– Bạo!
Hai Bát Trảo Vượn lập tức xông tới, thân thể thoáng cái căng phồng lên.
Phanh!
Phanh!
Hai tiếng nổ vang, lực trùng kích ngưng tụ thành vòng xoáy, cuốn vô số huyết nhục lao đi!
Ầm!
Đâu Suất Thiên Phong ở dưới lực lượng tự bạo liền trì trệ.
Một đạo hắc ảnh hạ xuống, trường bào ở trên không trung cổ đãng, thu Đâu Suất Thiên Phong vào.
Hắc Bào lập tức hóa thành hình người, thân thể ở trên không trung xoay chuyển, trong tay áo bay ra một đạo quang mang, quát:
– Phá Quân đại nhân, tiếp!
Đạo ánh sáng kia một mảnh hắc sắc, bao lấy Đâu Suất Thiên Phong bắn qua.
Lý Vân Tiêu đại hỉ nói:
– Đa tạ!
Cả người hắn nhảy về phía trước, vươn tay bắt hướng ngọn núi kia.
Ầm!
Ngọn núi kia bỗng nhiên nổ lên, tiếng vang kinh thiên động địa, chỉ thấy thân thể Lý Vân Tiêu trong khoảnh khắc bị nổ thành thịt nát.
– A?
Trung niên nam tử sửng sốt một chút, há to mồm dị thường giật mình.
Hắc Bào nam tử sau một kích vẫn chưa ngừng tay, mà đột nhiên xoay người, trong tay xuất hiện một thanh Nhuyễn Kiếm đen nhánh, mạnh mẽ đâm tới phía sau!
Xuy!
Thanh âm lợi khí đâm rách thân thể vang lên, trên hắc kiếm dần dần có tiên huyết hội tụ, từ từ xuất hiện thân ảnh của Lý Vân Tiêu, hắn bị Kiếm đâm thủng, trên mũi kiếm không ngừng chảy ra máu.
Lý Vân Tiêu nhìn bộ ngực mình một chút, sắc mặt dị thường tái nhợt nói:
– Ngươi lào sao xuyên thấu pháp thuật của ta?
Hắc Bào nam tử hừ lạnh một tiếng nói:
– Cổ Phi Dương, mặc dù ngươi đoạt xá trọng sinh, nhưng ngươi có nguyệt đồng, làm sao có thể thoáng chút phòng bị cũng không có, bị hư chiêu của ta thoáng cái đánh chết.
Lý Vân Tiêu vươn tay nắm thân Kiếm, cố sức muốn rút ra, nhưng không làm nên chuyện gì, càng nhiều máu tươi từ lòng bàn tay nhỏ ra.
Hắc Bào nam tử cười lạnh nói:
– Cổ Phi Dương, đừng uổng phí khí lực. Nhìn thấy kiếm này, ngươi cũng đã đoán ra thân phận ta. Cũng nên minh bạch bị Kỳ Thiên Kiếm của ta đâm trúng, là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đôi môi của Lý Vân Tiêu run rẩy, rung giọng nói:
– Quả nhiên là ngươi, ngươi… sao ngươi dám giết ta?
– Ha ha…
Hắc Bào nam tử cười to nói:
– Giết ngươi không phải là rất bình thường sao, ngươi ở Hồng Nguyệt Thành gây loạn, trong thiên hạ ai cũng biết ngươi người mang Thánh Khí. Thánh Vực đã đối với ngươi ban bố sát lệnh, chỉ là chưa phạm vi lớn truyền ra mà thôi. Ta vừa thấy ngươi, còn cao hứng hơn thấy Viên Cao Hàn a, ha ha!
Lý Vân Tiêu cắn răng giọng căm hận nói:
– Nguyên lai ngươi đồng ý giúp ta tìm Huyền Khí về, chính là đã bắt đầu tính kế giết ta!
– Phải!
Hắc Bào nam tử châm chọc nói:
– Cổ Phi Dương, hơn hai mươi năm không gặp, ngươi thực sự là so với trước kém nhiều lắm, thật làm cho ta có chút thất vọng!
Kỳ Thiên Kiếm trong tay hắn cố sức đâm vào, tay trái cùng trên ngực Lý Vân Tiêu càng chảy ra máu, thống khổ rên rỉ, quay đầu kêu cứu nói:
– Thiên Tinh Tử đại nhân, ngươi nói phải bảo vệ ta chu toàn.
Thiên Tinh Tử đứng ở đó, lặng lẽ không nói, trên mặt thần sắc âm trầm bất định.
Hắc Bào nam tử lạnh lùng nói:
– Thiên Tinh Tử có giao ước với ngươi, cái này cũng càng thêm kiên định ta tất giết ngươi trước! Thiên Tinh Tử đại nhân, ngươi sẽ không vì một người chết, mà để cho mình rơi vào vũng bùn chứ?
Hắn vẫn còn có chút kiêng kỵ nhìn Thiên Tử Tinh.
Thiên Tinh Tử đột nhiên cười nói:
– Đương nhiên sẽ không, nhưng ngươi phải đem Huyền Khí cho ta, ta coi như cái gì cũng không phát hiện.
– Ngươi...
Lý Vân Tiêu giận sôi lên.
– Ha ha, đại nhân quả nhiên chọn cử chỉ sáng suốt!
Hắc Bào nam tử liếm môi một cái, nhìn thoáng qua Giới Thần Bia trên bầu trời, cười gằn nói:
– Chỉ cần không theo ta đoạt Siêu phẩm Huyền Khí kia, cái gì cũng có thể cho ngươi.
Hắn vung ống tay áo, trong tay trái hiện ra một đoàn quang mang, Đâu Suất Thiên Phong lẳng lặng huyền phù ở lòng bàn tay, đưa ra ngoài.
Thiên Tinh Tử cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, cười hắc hắc liền giẫm chận tại chỗ tiến lên, trong miệng không ngừng nói:
– Vân Tiêu lão đệ, thực xin lỗi. Ai bảo ngươi lại chết, không có bất kỳ giá trị lợi dụng chứ?
Trên mặt của Lý Vân Tiêu triệt để không có huyết sắc, một mảnh trắng bệch, trong mắt hoàn toàn là tuyệt vọng cùng không cam lòng, còn có thống hận.