– Đương nhiên không phải. Ai bảo thế giới này người mạnh là vua, yếu nhược là kiến hôi đây? Nhân loại cường đại, chủng tộc khác tự nhiên xui xẻo, tuy loại khi dễ này ta cũng không vui, thậm chí trơ trẽn, nhưng tổng so với ngươi cầm đồng loại làm thí nghiệm tốt hơn rất nhiều. Phong tử kiệt, ngươi không hỗ là một Thuật luyện sư vĩ đại, chỉ là vì cầu mục đích mà không từ thủ đoạn, nên bị thế tục không dung.
Sắc mặt Khâu Mục Kiệt âm trầm, cười lạnh nói:
– Thế tục ở trong mắt ta chính là con kiến hôi, ta một tâm cầu thuật đạo tối cao, cho dù hi sinh hàng tỉ sinh linh thì thế nào? Tánh mạng của bọn họ cùng thuật đạo, thấp kém hầu như có khả năng bỏ quên. Có thể vì ta truy cầu dâng lên tính mệnh, là vinh hạnh của bọn hắn, cái này cũng có thể dùng sinh mệnh thấp kém của bọn họ toát ra chút quang mang, chết có ý nghĩa.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đều là Thuật luyện sư, suy nghĩ của ngươi ta có thể lý giải. Nhưng đồ đạc chúng ta xem trọng, người khác vị tất coi trọng, ngươi tôn thuật đạo là vô thượng, người khác lại không thèm quan tâm. Cho nên ngươi vì tư dục của mình, lấy đi tánh mạng người khác, phá hủy pháp tắc của thế tục, thế tục dĩ nhiên là không thể tha cho ngươi. Ngươi tự cho là thanh cao, nhưng đừng quên ngươi cũng chỉ là một con kiến hôi sinh hoạt trong thế tục mà thôi, mặc dù ngươi có mộng tưởng cao xa, cũng không có thể phá hư loại quy tắc này, trừ khi ngươi đã chân chính đạt tới bễ nghễ thiên hạ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, mới có thể đổi quy tắc, mới không người dám quản ngươi, đáng tiếc ngươi không phải.
Mặt của Khâu Mục Kiệt thoáng cái co quắp, hừ một tiếng, liền không nói.
Lý Vân Tiêu nói:
– Việc này không nên chậm trễ, hiện tại để Viên Cao Hàn song hồn hợp nhất, rồi sớm đi Thiên lĩnh Long gia.
Hắn ném Giới Thần Bia ra, nhất thời quang mang vạn trượng, vô số Pháp Tắc Chi Liên bay ra, rậm rạp chằng chịt triển khai, đem thiên địa bốn phía phong tỏa.
Trên bầu trời có ba lá cờ lóe lên, lại hóa ra vô số kỳ ảnh, sau đó biến mất không gặp.
Giới Thần Bi lóe lên quang mang, mấy đạo nhân ảnh từng cái nổi lên.
Chính là đám người Viên Cao Hàn, hai cái Viên Cao Hàn hình thái giống nhau xuất hiện, mọi người đều có chút cảm giác cổ quái.
Trần Thiến Vũ nói:
– Nơi đây Uế Khí còn rất nặng, sẽ không ảnh hưởng đến chứ? Hiện tại người truy đuổi đã đi, không bằng đổi một địa phương?
Viên Cao Hàn nói:
– Không cần. Mặc dù ở đây có chút áp lực, nhưng trường kỳ bị lực lượng Ngũ Hành chi thổ áp chế, lại coi như là chỗ cư ngụ Phong Thủy Bảo Địa, dùng để thi triển Tinh Quang Hồn Thể phi thường thích hợp. Lại bày chút thủ đoạn, để ngừa vạn nhất.
Lý Vân Tiêu cổ quái nói:
– Lão Viên, ngươi bố trí phòng ngự có chút dư thừa đi.
– Hừ, đổi thành người khác hộ pháp mà nói, đích xác có hiềm nghi làm điều thừa, về phần ngươi… Thật đúng là không dám chắc!
Vẻ mặt Viên Cao Hàn không tín nhiệm lắm, lấy ra một bộ Trận Khí, ở trước người triển khai.
Đột nhiên trên đại địa mơ hồ có kim quang chớp động, giống như là một khối Mỹ Ngọc cùng trời đất hòa hợp, huyến lệ nhiều màu, bên trong tràn đầy kim sắc mang mang.
– Đó là…
Mấy người giật mình, cảnh giác đưa mắt nhìn một cái.
Đại địa hơi hướng về phía trước hở ra, càng ngày càng cao, mặt đất hóa thành kim sắc, hướng bốn phía lan tràn.
Phi Nghê cả kinh nói:
– Trọng Bảo xuất thế sao?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu híp lại nói:
– Mục Kiệt huynh, ngươi thấy thế nào?
Sắc mặt Khâu Mục Kiệt trầm ngưng, suy nghĩ một trận mới nói:
– Chắc là Kim Linh Chi Khí.
Chiến hạm trong bụng hắn là dùng Kim Linh Chi Khí chế tạo, đối với loại lực lượng này có lý giải nhất định.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mục Kiệt huynh suy đoán giống như ta. Nếu ta đoán không sai, lúc trước sau khi hai Ngũ Hành Chân linh ở đây đánh một trận, Cửu U Uế Thổ tiếp xúc đại địa, đạt được bổ dưỡng không ngừng diễn biến, từ đó trấn áp Kim Linh Chi Khí. Cho nên vô số năm qua, chỉ có thể đản sinh ra Thần Ý Tử Kim trùng. Hiện tại phiến thiên địa này mất đi Cửu U Uế Thổ, đã không thể áp chế Kim Linh Chi Khí.
Khâu Mục Kiệt nói:
– Thiên địa tạo hóa, Ngũ Hành Tương Sinh tương khắc. Vô Pháp Thiên này mất đi Cửu U Uế Thổ, nhưng sinh ra Kim Linh Chi Khí, có lẽ sẽ diễn sinh ra một phen cơ duyên khác.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đã không có khả năng. Bởi vì Kim Linh Chi Khí này ta muốn.
Trong mắt hắn chớp động linh quang, nhìn qua thập phần mừng rỡ.
Khâu Mục Kiệt nói:
– Vật ấy tuy rằng trân quý, nhưng cùng ta không có tác dụng quá lớn. Cũng được, liền cho ngươi đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đa tạ. Việc này không nên chậm trễ, ta liền xuống phía dưới thu. Việc Lão Viên dung hợp sợ là phải dựa vào chư vị.
Trần Thiến Vũ cau mày nói:
– Phá Quân đại nhân, Viên đại nhân đại sự sắp tới, hiện tại không nên phân tâm a? Những Kim Linh Chi Khí này ẩn chứa ở trong đại địa, chạy không thoát đâu.
Hắn có chút bất mãn nói.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ai nói chạy không thoát? Cửu U Uế Thổ vừa tiêu tán, những Kim Linh Chi Khí này không tự chủ được tụ lại, sợ là sau đó không lâu sẽ tán đi, đến lúc đó muốn bắt được phải tốn hao thời gian tinh lực càng nhiều.
Viên Cao Hàn nói:
– Lý Vân Tiêu nói không sai, bây giờ là cơ hội khó được. Có mấy vị cường giả này thay ta hộ pháp, coi như là Siêu phàm nhập thánh tới, cũng có lực kháng cự.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ân, nhờ chư vị rồi.
Hắn lập tức hóa thành một đạo lôi quang, trong nháy mắt liền nhảy vào trong đại địa, chính là chỗ kim quang thịnh nhất, lóe lên liền không có.
Viên Cao Hàn nói:
– Nơi này có Giới Thần Bi cùng Tam Thất Tương Lam Kỳ, cộng thêm ta sớm chuẩn bị Cổ Trận bàn, coi là vạn vô nhất thất. Mấy vị rời ta trăm trượng, thay ta hộ pháp.
– Vâng, đại nhân!
Trần Thiến Vũ đáp, bay thẳng ra ngoài trăm trượng, đem Thần Thức tản ra, như Môn Thần sừng sững bất động.
Phi Nghê cười nói:
– Viên đại nhân cẩn thận một chút.
Nàng và Bắc Quyến Nam cũng phòng thủ một phương vị.
Đông, nam, tây, bắc, một phương hướng cuối cùng chậm rãi hiện ra cái bóng của Tuần Thiên Đấu Ngưu, lẳng lặng đứng đó.
Khâu Mục Kiệt nói:
– Tuy rằng ta và các ngươi không cùng đường, nhưng Lão Viên ngươi có thể đi tới bước này, xác thực không dễ dàng, ta cũng nên chúc mừng.
Viên Cao Hàn nói:
– Đa tạ Mục huynh khen ngợi, mong đừng trách ta lấy lòng tiểu nhân, xin Mục huynh ra ngoài vòng tròn đi.
Khâu Mục Kiệt cười nói:
– Được.
Hắn lóe lên liền thối lui ra ngoài vòng tròn do mấy người thủ hộ, hai tay ôm ngực, lẳng lặng nhìn.
Viên Cao Hàn thận trọng triển khai Trận Bàn trong tay mình, giống như tháp bài, có mười tám mặt, vây ở xung quanh bản thân, trên mặt bài đều là đồ án cùng văn tự khó hiểu.
Trong mắt Khâu Mục Kiệt sáng ngời, không khỏi khẽ hô:
– Cổ Trận bàn?
Hắn hứng thú nhìn chằm chằm những đồ án văn tự kia, tỉ mỉ tính toán.
Lý Vân Tiêu nhảy vào trong đại địa, nhất thời cảm thấy bước đi khó khăn, cả người đau đớn.