Phó Nghi Xuân nói liên tục, đưa việc hắn biết toàn bộ kể ra. Hắn tuy không phải dòng chính của Đường Khánh, nhưng là nhân vật dẫn đầu Hồng Nguyệt thành thế lực cũ, các loại vận tác đều là qua tay hắn mà làm, vì vậy biết được cực kỳ tường tận.
Kỳ Thắng Phong sau khi nghe xong, sắc mặt rét lạnh xuống tới, cười lạnh nói:
- Đường Khánh cũng thật là hào phóng a, dĩ nhiên đem Hồng Nguyệt thành vô số năm tích lũy tài nguyên, chắp tay nhường ra phân nửa cho Hóa Thần Hải, thủ bút lớn như vậy, thậm chí có điểm tang tâm bệnh cuồng đi!
Phó Nghi Xuân cũng là vẻ mặt bi phẫn, đau nhức tố cáo nói:
- Đường Khánh hắn để ngồi vững vàng vị trí, không từ thủ đoạn nào, đừng nói nhượng lại phân nửa, sợ là toàn bộ cắt nhường hắn cũng làm được Hồng Nguyệt thành trải qua mấy đời tích lũy, phú khả địch quốc, ngắn ngủi mấy năm, không chỉ mất đi tài lực và nội tình, càng là cao thủ hao tổn vô số, từ lâu đã không còn vinh quang năm xưa nữa.
Kỳ Thắng Phong nhíu mày tới, lo lắng nói:
- Như vậy nha, vậy thì thật là có điểm phiền toái!
Phó Nghi Xuân sửng sốt một chút, nói:
- Đại nhân nói, là phiền toái gì?
Kỳ Thắng Phong hai tay chắp sau lưng, lặng lẽ không nói, hắn đột nhiên hỏi nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi nghĩ ta nên làm thế nào cho phải?
Lý Vân Tiêu sửng sốt, Kỳ Thắng Phong lại sẽ cố vấn chính mình, trầm tư một chút, liền đạm nhiên cười nói:
- Đại nhân nói phiền phức bất quá có hai.
- Nga?
Trong mắt Kỳ Thắng Phong hàn quang lóe lên, nói:
- Nói nghe một chút.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thứ nhất đó là quan hệ giữa Hồng Nguyệt thành cùng với Hóa Thần Hải không cạn, đã đến trình độ vô pháp rung chuyển. Có lẽ nói Hồng Nguyệt thành cùng với Lỗ Thông Tử Hóa Thần Hải quan hệ vô pháp lay động. Thử nghĩ Đường Khánh dùng Hồng Nguyệt thành phân nửa cất giấu đổi lấy kết minh, nếu là đơn giản buông tha, tặng ra thiên lượng tài nguyên chẳng lẽ không phải múc nước? Loại sự tình này coi như là ta ngươi cũng sẽ không làm, huống hồ là người làm ăn lập nghiệp Đường Khánh!
Trong lòng Phó Nghi Xuân cả kinh, liền trầm ngâm, nói:
- Đích thật là có đạo lý như vậy, Đường Khánh để kết giao Hóa Thần Hải, ngoại trừ ích lợi thật lớn chuyển vận ra ngoài, cũng không ít quyết tâm tư, Đường Khánh suy nghĩ có thể chính là muốn đem Hóa Thần Hải cột vào trên chiến xa của mình, ủng hộ bản thân ngồi vững vàng vị trí, đồng thời trái lại đến chống đỡ Hồng Nguyệt thành, chậm rãi kiêu ngạo!
Kỳ Thắng Phong nói:
- Thứ hai thì sao?
Lý Vân Tiêu nói:
- Thứ hai sao, chính là Hồng Nguyệt thành đối với đại nhân mà nói, đã thành yếu. Ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc. Hồng Nguyệt thành tuy rằng cùng với Hóa Thần Hải buộc rất chặt, nhưng thiên hạ không có kết minh không phá, chỉ cần lợi ích cũng đủ.
Kỳ Thắng Phong hừ một tiếng, nói:
- Ngươi để bản tọa đi nơi nào tìm kiếm lợi ích lớn như vậy tới lôi kéo Hồng Nguyệt thành?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đại nhân nói truyện cười rồi. Trong thiên hạ này vật trân quý nhất, không có gì ngoài tánh mạng của mình. Lấy thực lực của đại nhân siêu phàm nhập thánh, trực tiếp lấy đao gác ở trên cổ Đường Khánh, hắn dám phản kháng sao?
Trong mắt của Kỳ Thắng Phong bắn ra hàn mang, nói:
- Ngươi là để ta cướp lấy Hồng Nguyệt thành?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Đây chính là ta nói chỗ yếu. Bắt cóc Đường Khánh dễ, cướp lấy Hồng Nguyệt thành khó, đem sẽ khiến ba động ai cũng vô pháp dự liệu. Tiền phương lớn như vậy không thể biết, mặc dù cuối cùng đạt được Hồng Nguyệt thành, nhưng nghe Phó Nghi Xuân đại nhân nói, bây giờ Hồng Nguyệt thành đã là ngoại cường trung yếu, ăn thì không ngon a.
Con ngươi của Kỳ Thắng Phong chợt co rút lại, khen:
- Hay cho một câu ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc Lý Vân Tiêu, tài trí của ngươi cao, làm ta mơ hồ có chút bất an đấy!
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Ta đã trúng lạc ấn cấm chế quỷ dị của đại nhân, lẽ nào đại nhân đối với thủ pháp của mình không có tự tin?
Trong mắt của Kỳ Thắng Phong hàn quang chớp động, nói:
- Vốn là có, thế nhưng ta đột nhiên cảm thấy bản thân ngươi so với cấm chế của ta còn muốn quỷ dị hơn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta và đại nhân duyên phận không cạn, hơn nữa cũng không có gì thực chất xung đột lợi ích, hoàn toàn có thể hợp tắc cùng có lợi.
Kỳ Thắng Phong nói:
- Đúng là như thế, nhưng ngươi cho ta cảm giác quá mức đáng sợ!
Một bên Phó Nghi Xuân và Khâu Mục Kiệt đều có chút không hiểu, không rõ thực lực cường hãn như Kỳ Thắng Phong vậy, còn có thể đối với Lý Vân Tiêu lòng có kiêng kỵ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta đáng sợ hay không, cùng với đại nhân cũng không nhiều quan hệ. Đại nhân mong muốn, vô pháp chính là tìm được Lỗ Thông Tử báo thù năm xưa, sau đó đoạt lại Hóa Thần Hải. Sau đó sao? Sau đó đơn giản chính là tìm kiếm Thần Cảnh đại đạo, tìm một tia mờ ảo kỳ ngộ. Mà ta cũng sẽ không trở ngại đại nhân đây hết thảy, ta có thể hiệp trợ đại nhân cộng đồng đối kháng Hóa Thần Hải, về phần cúi đầu xưng thần, làm nô bộc cho đại nhân...
Lý Vân Tiêu bật cười khanh khách:
- Hắc hắc, bản thiếu còn trẻ, thật sớm đã làm nô tài cho người khác, sau này còn làm sao ngẩng đầu ở trên đại lục lăn lộn?
Phó Nghi Xuân gương mặt trong nháy mắt thay đổi đến đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ không ngớt, trong mắt hiện lên sắc mặt giận dữ.
Còn lại sắc mặt của đám Hóa Thần Hải Thuật Luyện Sư cũng khó coi, đều cúi đầu.
Kỳ Thắng Phong lạnh lùng nói:
- Ngươi đúng là rất biết ăn nói, một có cơ hội giải thoát cho mình. Việc này tạm thời không đề cập tới, ngươi nói tiếp nói, Hồng Nguyệt thành đã thành yếu, ta đây nên làm thế nào cho phải? Khối hồng này nên ăn hay không ăn?
Trên mặt hắn một bộ dáng lạnh nhạt, nhưng hai tròng mắt ngưng tụ, tinh mang chớp động ở giữa, hiển nhiên thập phần coi trọng Lý Vân Tiêu ý kiến.
Lý Vân Tiêu híp hai mắt, lại cười nói:
- Đương nhiên không ăn, nhưng cũng không có thể cứ như vậy bỏ đi được.
- Không ăn lại không bỏ, là có ý gì?
- Một khối yếu, kỳ thực đã ở trong miệng của Lỗ Thông Tử rồi, đại nhân đoạt lại ăn thì không ngon, nhưng Lỗ Thông Tử lại ăn ngon lành, không bằng ở trên khối yếu này làm ra ít cứt đi tới, để hắn ăn cũng phải nhổ ra.
Trên mặt Kỳ Thắng Phong cơ thịt hơi run một chút, lộ ra vẻ buồn nôn, nói:
- Làm sao làm ra được?
Lý Vân Tiêu ánh mắt phát lạnh, từng chữ nói:
- Giết Đường Khánh!
Tất cả mọi người trong lòng run lên, lộ ra vẻ mặt kinh hãi, bất khả tư nghị nhìn Lý Vân Tiêu, chỉ cảm thấy người này là người điên.
Phó Nghi Xuân ở kinh hãi, đôi mắt chuyển động, tựa hồ hiểu ý tứ của Lý Vân Tiêu, khóe miệng nhếch lên một tia châm chọc, biết tiểu tử này là muốn mượn đao giết người.