- Cứ chờ đi.
Xem ra Ninh Khả Nguyệt không có ác ý với Lý Vân Tiêu, ngồi xếp bằng trên cao bắt đầu điều tức lực lượng.
Ba người thi triển ra nghi thức Nguyệt Đồng, mỗi người bị tiêu hao rất lớn. Chính Ninh Khả Nguyệt cũng vậy, nếu không dù thánh khí đổi cũng đã chẳng để Thiên Tư dễ dàng tốn đi.
Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng cảm nhận linh khí, lực lượng trong thiên địa này.
Linh khí trong Thiên Niên Nhất Mâu không đầy đủ nhưng lực lượng quy tắc cực mạnh, có quy tắc hoàn chỉnh trong Thiên Vũ giới.
Khiến Lý Vân Tiêu giật mình là dù ở sa mạc hoang vu cũng có linh khí liên miên bất tận từ mặt đất tràn ra, chứng minh Thiên Niên Nhất Mâu là thiên địa tự tuần hoàn, có thể sinh sôi không dứt, vòng đi vòng lại trường tồn.
Lý Vân Tiêu quan sát một lúc sau ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Khả Nguyệt, lòng thở dài thườn thượt. Lý Vân Tiêu nhắm mắt lại điều tức phục hồi.
Tốc độ phục hồi thân thể của Lý Vân Tiêu rất nhanh, cộng thêm tiêu hao ít hơn Ninh Khả Nguyệt nhiều, rất nhanh đã khỏe hơn phân nửa.
Lý Vân Tiêu mở mắt ra hỏi:
- Ta có một điều rất tòm ò, lúc trước ngươi làm sao xung đột với Dận Vũ? Vết thương của Dận Vũ do ngươi gây ra?
Ninh Khả Nguyệt phớt lờ Lý Vân Tiêu, dường như đã tiến vào nhập định.
Mấy canh giờ sau Ninh Khả Nguyệt chậm rãi mở mắt ra:
- Ngươi không cảm thấy mình hỏi quá nhiều sao?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Chỉ đơn thuần tò mò.
Ninh Khả Nguyệt ngẫm nghĩ:
- Dận Vũ bị thương có một phần do ta nhưng chủ yếu không phải bởi vì ta.
- Cái gì? Chẳng lẽ còn có người khác làm Dận Vũ bị thương được?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Thời kỷ đỉnh cao của chân long thiên địa chẳng phải là cường giả mạnh nhất giới này sao?
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Lý ra là vậy nhưng cũng có lúc ngoại lệ. Chuyện Dận Vũ là hắn gieo gió gặt bão, mà ta... Cũng tự hái quả.
Ninh Khả Nguyệt thở dài thườn thượt, mắt phủ màu xám, đôi mắt đục ngầu.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm giây lát:
- Nếu ngươi không muốn nói thì thôi. Ta hỏi thêm một chuyện, lúc trước ngươi nói chết rồi sống lại có một tia hy vọng là thật hay giả? Xin hãy nói thật cho ta biết. Đừng lừa ta!
Ninh Khả Nguyệt ngẩng đầu lên, mông lung trong mắt tán đi.
Mắt Ninh Khả Nguyệt bắn ra tia sáng hỏi lại:
- Ngươi cảm thấy có thể không?
Rầm!
Lý Vân Tiêu đấm xuống đất, cát bụi bay tứ tán bị gió thổi hết sạch.
- Người chết làm sao có thể sống lại! Cho dù là một tia hy vọng cũng không thể nào! Quả nhiên ngươi đang lừa ta!
Ninh Khả Nguyệt bình tĩnh nói:
- Lúc trước ta nói rồi, ếch trong giết không biết biển rông. Tu vi và kiến thức của ngươi còn quá ngắn. Trong thiên địa này có một nơi cực kỳ bí ẩn gọi là vùng đất luân hồi. Trong khung trời vũ trụ hễ vật gì có linh đều sẽ vào đó luân hồi, bước chân vào đó có lẽ sẽ khiến Mộ Dung Trúc chết rồi sống lại.
- Vùng đất luân hồi?
Lòng Lý Vân Tiêu rung động mãnh liệt, nếu trước kia có người nói câu đó với hắn thì sẽ cho rằn đó là lừa đảo. Nhưng từ khi ảnh chiếu luân hồi chi quang của Quỷ Vương xuất hiện, cảm ngộ lực lượng luân hồi trong thế giới lục đạo ma binh, giờ Quy Khư nói ra khiến Lý Vân Tiêu dễ chấp nhận hơn.
- Vớ vẩn!
Linh Mục Địch khinh thường cười khẩy nói:
- Vân Tiêu, chắc ngươi sẽ không tin đi?
Lý Vân Tiêu giữ im lặng.
Ninh Khả Nguyệt châm chọc nói, trên mặt tràn đầy khinh miệt:
- Xì, ếch ngồi đáy giếng làm sao biết trời cao biển rộng!
- Được rồi,tạm gác việc này sang bên đi.
Lý Vân Tiêu kiềm nén lòng giật mình, hỏi tiếp:
- Vậy bây giờ ngươi là ai?
Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu:
- Ngươi muốn gặp thì ta đã cho ngươi gặp rồi, tại sao ngươi vẫn không chịu tin? Ta vừa là Ninh Khả Nguyệt vừa là Quy Khư, là thể dung hợp của bọn họ.
Lý Vân Tiêu trầm giọng hỏi:
- Vậy các ngươi có thể tách ra không?
- Tách ra?
Mắt Ninh Khả Nguyệt lóe tia tàn nhẫn cảnh giác hỏi:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không có gì, chẳng qua ngươi và Khả Nguyệt dung hợp khiến ta rất buồn nôn nên muốn các ngươi tách ra.
Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ngươi dám nói câu đó trước mặt ta, không sợ ta giết ngươi sao?
Ninh Khả Nguyệt chợt cười:
- Nếu ngươi có một phần là Khả Nguyệt thì sẽ không giết ta.
- Ha, ngươi tự tin vậy sao?
Ninh Khả Nguyệt cười lạnh nói:
- Ngươi chính là hung thủ hại chết Mộ Dung đại ca mà nàng yêu.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Ngươi cứ luôn mồm nói là thể kết hợp của Khả Nguyệt và Quy Khư, nhưng mỗi lần nói đến Quy Khư thì ngươi dùng ta, nói đến Khả Nguyệt lại dùng nàng, bảo ta làm sao tin ngươi?
Ninh Khả Nguyệt cười to nói:
- Dù là dung hợp cũng chia ra mạnh yếu. Ý chí của Quy Khư tất nhiên chiếm cứ chủ đạo, bản thân ta nghiêng hướng Quy Khư hơn. Lý Vân Tiêu, ngươi đừng mơ tách chúng ta ra!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu đầy lo âu lặng im không lên tiếng.
Ninh Khả Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhắm mắt điều tức.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch giao nhau hỏi thăm đối sách rồi thầm lắc đầu.
Bất đắc dĩ đành tự ngồi xếp bằng theo Quy Khư nhập định.
Lại qua vài canh giờ, Ninh Khả Nguyệt đột nhiên mở mắt ra nhìn hư vô trước mặt.
Ninh Khả Nguyệt khịt mũi:
- Ai đó, ra hết đi. Có chút tu vi mà mơ gaiau diếm tổ tiên gia gia của các ngươi. Khiến người cười rụng răng.
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch giật bắn tỉnh táo lại khỏi nhập định. Nghe Ninh Khả Nguyệt nói, nhìn dáng điệu yêu kiều, một thiếu nữ mơn mởn xuân xanh tự xưng là tổ tiên gia gia khiến người không biết nên khóc hay cười.
Hư không phía trước quả nhiên dao động nhẹ, lộ ra một khe hở. Hơn mười người nối đuôi nhau ra ngoài.
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch ngây người. Đám người này taoòn là chim bay cá nhảy, không có nhân tộc bình thường.
Đám người chim bay cá lội này đều có một con mắt to, có trên trán, trên bụng, mặt, trên cánh tay phải, có khảm vào hốc mắt ban đầu, đủ kiểu dáng, quái dị khiến người sợ hãi.
- Ha ha, quả nhiên là Đồng tộc của ta!
Tâm tình Ninh Khả Nguyệt vui sướng từ giữa hư không đứng lên, cười nói:
- Tuy toàn là tạp tộc nhưng đúng là mạch Đồng tộc ta. Các ngươi qua đây hết đi, ta có lời muốn hỏi các ngươi.
Hơn mười người ngó Ninh Khả Nguyệt trân trân, quay sang nhìn Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch, xem một lúc sau chúng tụm lại một vòng xì xầm thảo luận.
- Bộ dạng ba người này kỳ lạ thật, chưa từng gặp.
- Đúng rồi, lạ quá. Thực lực của ba người này dường như khá mạnh, không nên như vậy. Trong vương thành rất ít vật chứa nhân tộc, nên có ấn tợng mới đúng.
- Chẳng lẽ bọn họ từ đất hoang dã đến?
- Không thể nào! Những đất hoang dã chỉ có mãnh thú, làm sao có vật chứa mẫu này?
- Chậc chậc, vật chứa hình người, thật làm cho chúng ta hâm mộ.
Hơn mười Đồng tộc thảo luan một phen rồi lộ vẻ mặt dữ tợn, con mắt cực kỳ dễ thấy trên người chúng trợn to tham lam nhìn ba người.
Ninh Khả Nguyệt nghe hết, cau mày ngại ngùng nói:
- Hơn mười vật nhỏ có lẽ chưa thấy trường hợp lớn, làm các ngươi chê cười.