Tần Xuyên thở dài nói:
– Đây cũng là toàn cảnh đồ nơi đây sao? Lại có mật thất tu luyện ở trong cửu thiên, quả thật là đại thủ bút, chỉ là thánh địa tu luyện giá hạng nhất, hàng năm mang tới tiền lời cho Thương Minh đã đếm không hết.
– Ha hả, các hạ tại sao không nói nơi này thánh địa khai phá, lại hao phí bao nhiêu tài lực của Thương Minh đây.
Một đạo thanh âm vang dội truyền đến.
Bạch quang hiện lên, mọi người chỉ cảm thấy một cổ kình phong áp bách thân thể đập vào mặt, sau đó liền đột nhiên buông lỏng, trước mắt là hơn liễu một gã lão giả tóc bạc.
Lão giả sắc mặt hồng nhuận, một tiếng bạch y trường bào, lang lảnh nói:
– Thánh địa tu luyện thành lập ước nguyện ban đầu, là vì cung cấp cho thiên hạ võ giả phương tiện, căn bản không có nghĩ tới lợi nhuận, chỉ cầu không lỗ là tốt rồi.
Nam tử trung niên vừa thấy lão giả, vội bước lên trước, khom người nói:
– Bái kiến Hồng Đào đại nhân.
Tiết Hồng Đào phất ống tay áo một cái, lập tức một cổ lực lượng vô hình nâng hắn lên.
Sau đó xoay chuyển ánh mắt xuống, rơi vào trên ngươi Tần Xuyên và Chu Sở, chậm rãi nói ra:
– Lão phu chính là người phụ trách nơi này, Tiết Hồng Đào, hai vị muốn gặp lão phu sao?
Trong lòng của hắn thầm giật mình, hai người trẻ tuổi này hắn nhìn qua lại hoàn toàn không nhìn ra được tu vị đối phương.
Mà tuổi hai người này tuyệt đối không cao hơn 30, còn trẻ như vậy đã có thành tựu như thế, lai lịch tất nhiên bất phàm.
Chu Sở cau mày nói:
– Chuyện gì? Chẳng lẽ hắn không có nói với ngươi sao?
– Khục khục.
Tiết Hồng Đào ho khan hai cái, nói:
– Yêu cầu mà hai vị nói thật có chút khó xử, nếu hai vị muốn thuê thì không nói hai lời liền có thể đuổi những người khác ra, nhưng chỉ đi thăm một chút... Cái này..., thật không có quy củ này a!
Chu Sở lạnh lùng nói:
– Quy củ là người định, vì đi thăm một chút lại bảo ta chi ra phí thuế vài tỷ, thật coi rằng ta coi tiền như rác sao? Lúc trước khi Lệ Phi Vũ cho ta tấm lệnh bài này đã có nói là có thể thông suốt trong Thương Minh, thì ra chỉ là gạt người.
Người chung quanh trong lòng đều cả kinh, Lệ Phi Vũ thân là một trong Bắc Vực tứ tú, danh hào rất lớn
Hai người này thì ra là bằng hữu của Lệ Phi Vũ, khó trách lại hung hăng càn quấy như vậy.
Tiết Hồng Đào có chút khó xử nói:
– Lời Phi vũ mà nói rất đúng, lệnh bài của bảy đại thương hội có thể thông dụng trong Thương Minh. Lệnh bài nhị đẳng là lệnh bài cao nhất mà Lệ Phi Vũ có thể đưa ra rồi, hai vị tất nhiên là bạn chí thân của hắn. Ta đã phái người thông tri Phu Vũ rồi, hắn đang tiếp đãi mấy vị khách quý, một hồi nữa sẽ qua ngay.
Sắc mặt Chu Sở trầm xuống, tựa hồ có chút không khoái, khẽ nói:
– Khách quý? Thì ra hai người chúng ta cũng không phải khách quý ah, hừ hừ.
Tiết Hồng Đào cũng có chút choáng váng, tuy rằng hắn không phải người Vạn Bảo Lâu, nhưng địa vị Lệ Phi Vũ ở bên trong Thương Minh cũng không thua gì hắn, hai người trước mắt này sợ rằng cũng là tồn tại mà hắn không đắc tội nổi:
– Không biết thân phận nhị vị là...
– Khanh khách, ta một đường đều đang đoán đại nhân vật mà Lệ Phi Vũ nói là ai, thì ra là hai tên tiểu tử các ngươi.
Một đạo thanh âm thanh thúy động lòng người, cực kỳ dễ nghe truyền đến.
Ba người Tần Xuyên và Chu Sở sắc mặt đều biến hóa, tựa hồ đã biết người đến người phương nào.
Một đạo quang mang hiện lên, một cổ lực lượng mênh mông xuất hiện trên đại sảnh, phát ra, võ giả chung quanh sắc mặt đều đại biến, biết rõ có cao thủ đến, thoáng cái liền nhao nhao tản ra.
Đạo quang mang kia rơi xuống, hóa ra năm đạo nhân ảnh, đều là gương mặt trẻ tuổi cực kỳ tuấn tú, trong đó một nữ tử mang váy dài đỏ thẫm, trên váy thêu lên bách điểu triều Phượng, mặt mang dáng tươi cười, khiến người như tắm gió xuân.
– Phi Nghê, không ngờ ngươi lại đến?
Chu Sở nhướng mày, lộ ra cực kỳ ngoài ý muốn, nói:
– Còn có Kỳ Quỷ, Trần Phong, Lương Ngọc Y, có phải các ngươi đã nghe được tin tức gì không?
Người bốn phía nghe xong, sắc mắt đều đại biến, lộ ra vẻ khiếp sợ cực độ.
Bốn cái tên này, không cái nào mà không như sấm rền bên tai, vang vọng toàn bộ Bắc Vực, đây cơ hồ chính là tương lai của Thiên Võ Giới, một phương bá chủ tương lai.
Người bốn phía tất cả đều nín thở ngưng thần, mà ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Hai gã nam tử trước kia vậy mà lại tương giao với mấy nhân vật này, tất nhiên cũng có lai lịch lớn, khó trách càn rỡ như vậy.
Trong năm người còn có một người đúng là Lệ Phi Vũ, tư thế hiên ngang, mày kiếm giương lên, nói:
– Úc, tin tức? Chu Sở huynh là chỉ cái gì?
Sắc mặt Chu Sở thoáng biến hóa, lập tức lạnh nhạt nói:
– Không có việc gì, có thể nhìn thấy mấy vị, thật sự khiến ta rất giật mình đấy.
Tiết Hồng Đào vừa thấy Lệ Phi Vũ đã đến, trong lòng lập tức buông lỏng, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Lệ Phi Vũ nói:
– Tần Xuyên huynh và Chu Sở huynh chính là đệ tử của Hắc Vũ Hộ đại nhân và Thương Ngô Khung đại nhân trong Thánh Vực.
Tiết Hồng Đào nghe xong, lập tức toàn thân đại chấn, có chút giật mình liếc nhìn hai người, vội vàng nói với nam tử trung niên kia:
– Tìm một gian phòng tu luyện cực phẩm mau
Võ giả bốn phía đều hơi giật mình, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt. Hắc Vũ Hộ và Thương Ngô Khung là người phương nào, bọn hắn hoàn toàn không biết, nhưng đã đến từ Thánh Vực, tầng này thân phận cũng đã đủ dọa người rồi.
Trần Phong cười nói:
– Ta cũng rất tò mò, thánh địa thành Tân Duyên, rốt cục có quang cảnh thế nào đây?
Nam tử trung niên cũng đã hiểu rõ thân phận mấy người trước mắt, không dám khinh thường, vội vàng đánh ra một đạo quyết ấn vào trong trận bàn, lập tức bắn ra một đạo tin tức.
Hắn đưa mắt nhìn một hồi, nói:
– Người cuối cùng thuê Tử phòng, sử dụng chính là lệnh bài khách quý ngũ đẳng, do Giang Tu Chân đại nhân đưa ra, bốn ngày trước mới vừa vào ở.
Tiết Hồng Đào nói:
– Tốt, mau báo cho người này, bảo hắn tạm thời rời khỏi một ngày, ngày mai có thể tiếp tục vào ở.
Hắn ngừng tạm, lại nói:
– Ngươi tự mình đi nói rõ nguyên nhân với người này di, phí thuê giảm miễn một ngày.
– Vâng.
Tên nam tử trung niên kia lập tức lĩnh mệnh, hóa thành một đạo độn quang rời đi.
Lúc mấy người Phi Nghê nghe đươic ba chữ “Giang Tu Chân” trong nội tâm đều chấn động không hiểu, hơn nữa đúng lúc là bốn ngày trước mới vừa vào ở, không có chuyện trùng hợp vậy chứ?
Vợ chồng Trần Phong và hai người Phi Nghê Kỳ Quỷ liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ cổ quái, xem ra song phương đều có cách nghĩ giống nhau.
Lệ Phi Vũ chú ý tới sắc mặt mấy người, kinh ngạc nói:
– Sao hả, mấy vị tựa hồ có ý kiến gì sao?
Phi Nghê cười cười, nói:
– Sao thế được, sắp nhìn thấy thánh địa tu luyện mà Phi Vũ huynh một mực tán dương, mấy người chúng ta cảm thấy rất vui vẻ.