- Một, thả Tần Như Tuyết, công chúa của Thiên Thủy quốc ta bị Chu Ngọc Sơn cướp đi, bồi thường tạ lỗi. Hai, hôm nay làm ta mấy lần lo âu hoảng hốt, phải bồi thường tổn thất tinh thần và vật chất.
Tân Bì chửi thầm trong bụng, rốt cuộc là ai lo âu hoảng hốt? Cả đám bọn họ bị hù sợ toát mồ hôi lạnh, còn hắn thì bình yên không mất một cọng lông.
Tân Bì buồn bực hỏi:
- Còn gì nữa không?
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, cười nói:
- Điều cuối cùng, trận quyết đấu giữa ta và Chu Ngọc Sơn đã định trước không thể trốn tránh mãi nữa.
Chu Dương Tiêu hoàn toàn không bình tĩnh suy nghĩ đến thân phận gì nữa, gã tức giận chửi đổng:
- Bà nội cha nó! Ai trốn?
Tân Bì vốn đã ôm cục tức, liếc Chu Dương Tiêu một cú sắc lẻm. Chu Dương Tiêu ngoan ngoãn im miệng, nhưng tức giận mặt tím lịm, đầu bốc khói. Hôm nay không chỉ uy vọng của Chu gia bị tổn hại, danh dự bị tổn hại, hiện tại còn bị chụp mũ trốn tránh sợ chết, danh tiếng không còn sót lại gì.
Mấy ngàn năm qua có chủ Chu gia nào uất ức như Chu Dương Tiêu?
Mặt Chu Trường Phát xanh mét trầm giọng nói:
- Thả một nữ nhân thì được, nhưng kêu Chu gia chúng ta xin lỗi tạ lỗi công chúa Thiên Thủy quốc thì tuyệt đối không thể. Ngươi gây sự trong địa bàn Chu gia ta, không giết ngươi đã là đại ân, còn muốn bồi thường? Nằm mơ đi! Điều kiện thứ ba thì có thể đồng ý.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Nếu vậy không có gì để bàn nữa. Mọi người cùng nhau chết đi! Thanh Loan chiến hạm, Lục Vũ Tinh Lược trận, toàn bộ mở ra!
Lý Vân Tiêu hét lớn, ánh sáng trên Thanh Loan chiến hạm bừng lên nối liền thành một mảnh hút hết ánh mặt trời, nguyên Thượng Dương thành bao phủ trong vầng sáng trắng.
- Khoan đã!
Tân Bì cao giọng quát:
- Lý Vân Tiêu, ngươi đừng quá đáng, có chừng mực chút!
Lý Vân Tiêu gắt giọng:
- Quá đáng cái đầu ngươi! Lão tử chẳng cần mạng thì quan tâm gì có quá đáng hay không? Có nhiều cái gọi là quý tộc chôn cùng lão tử, đáng giá.
Tân Bì biến sắc mặt, Lý Vân Tiêu dám mắng thẳng mặt gã, không muốn sống nữa. Lòng Tân Bì căng thẳng, hậu quả chuyện này quá nghiêm trọng,Không dám tưởng tượng.
Tân Bì vội nói:
- Chờ đã! Ta đồng ý điều kiện của ngươi, ta đồng ý thay Chu gia!
Mắt Chu Trường Phát lóe tia tức giận:
- Bì đại nhân!
Chu Trường Phát trầm giọng nói:
- Nếu đồng ý thì mặt mũi của Chu gia ta biết để vào đâu?
Tân Bì lạnh lùng nhìn Chu Trường Phát:
- Các ngươi tự gây chuyện chẳng lẽ muốn toàn Thượng Dương thành chôn cùng sao? Nói mặt mũi gì? Nhìn bộ dáng của các ngươi thế này còn cái gọi là mặt mũi sao?
Chu Trường Phát bị Tân Bì răn dạy không dám nói lời nào, chỉ có thể oán độc nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm. Chu Trường Phát rủa thầm sẽ có ngày lão nghiền xương Lý Vân Tiêu ra.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ta chỉ nêu điều kiện, đồng ý hay không tùy các ngươi, hàng đưa ra không lấy lại. Hiện tại thả Tần Như Tuyết ra ngay, bồi thường năm trăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch. Thông báo toàn thiên hạ xin lỗi Thiên Thủy quốc.
- Thứ hai, ta tổn thất cũng không nhiều, tùy tiện đưa năm ngàn vạn khối trung phẩm nguyên thạch là được.
- Giờ thả người, đưa tiền, ta đi ngay. Không thì chết chung!
- Cái gì? Năm trăm vạn? Năm ngàn vạn?
Chu Trường Phát tức giận quát:
- Ngươi quá đáng! Một công chúa bình thường muốn Chu gia ta bồi thường năm trăm vạn? Ngươi không bị rụng một cọng lông tóc nào đòi ta bồi thường năm ngàn vạn! Quá đáng hết sức!
Lý Vân Tiêu hầm hừ:
- Công chúa chính là quốc quân chi tôn, vô tội bị Chu gia ngươi bắt giữ, năm trăm vạn đã là rẻ. Ta lông tóc không tổn hao gì? Vừa rồi ngăn cản một kích của ngươi ta dùng cổ phù lục giai đáng giá ngàn van. Còn Thanh Loan chiến hạm này, ngươi nghĩ lấy từ đâu ra? Là ta thuê, không nói đến khởi động chiến hạm tiêu hao tài nguyên, chỉ tính tiền thuê mỗi ngày một ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch. Đòi ngươi năm ngàn vạn có nhiều không?
Mọi người té xỉu.
- Cái gì? Thuê?
Tân Bì há hốc mồm, kinh ngạc hỏi:
- Cái... Thứ này có thể thuê? Thuê ở đâu?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Thứ lỗi không nói được. Mau thả người đưa tiền đi, tính kiên nhẫn của ta không tốt. Hơn nữa Lục Vũ Tinh Lược trận này có tàn khuyết, khởi động lâu dễ bị trượt tay, khi đó sẽ chết oan một đống.
Đây là uy hiếp trắng trợn, nhưng Chu gia cũng chỉ có thể nuốt ngược máu và nước mắt vào bụng.
- Năm ngàn năm trăm vạn trung phẩm nguyên thạch...
Chu Cẩn sững sờ lẩm bẩm:
- Tiểu tử này ác thật.
Mắt Áo Địch Già lóe tia sáng, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử này thật độc, hắn biết hành động lần này thắng chắc. Tần lão đại sẽ không cho phép Thanh Loan chiến hạm nổ tại đây, nên ngay từ đầu hắn đã ở thế bất bại.
Chu Cẩn sắc mặt khó xem nói:
- Lần này rắc rối to. Thanh Loan chiến hạm của tiểu tử này như đồ chơi, không biết thế lực đứng sau lưng hắn là ai, giờ đồ ngốc đều biết sau lưng Viêm Vũ thành không đơn giản.
Chu Cẩn cố ý vô tình nói lời này với Áo Địch Già không hề nhỏ giọng, truyền vào tai mọi người làm tất cả nhíu mày.
Nhất là người Chu gia, Chu Trường Phát, Chu Dương Tiêu biểu tình cực kỳ khó xem.
Bọn họ làm sao không biết sau lưng Lý Vân Tiêu có người? Nhưng sỉ nhục quá lớn, sao có thể bỏ qua? Bọn họ mắt đỏ ngầu tùy thời nổi khùng giết người làm đám đông bản năng thụt lùi.
Thời gian qua một chén trà, một bóng người quen thuộc ra khỏi Chu gia, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mọi người rất muốn xem công chúa làm thiếu niên không tiếc đắc tội Chu gia cũng muốn cứu nàng có bộ dạng như thế nào.
Tần Như Tuyết chỉ có tu vi Võ Sĩ nhất nguyên cảnh, khí thế của đám cường giả làm mặt nàng không còn chút máu, cảm giác như con chim nhỏ trong lòng, tùy ý mọi người ngắm nghía bình phẩm.
Tần Như Tuyết sốt ruột muốn khóc. Trước cặp mắt của ngàn vạn người, Tần Như Tuyết tựa đóa sen tuyết tùy thời bị gió thổi bay, mảnh mai mà bất lực, vai run rẩy.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Bình thường bộ dáng đại tỷ hung dữ mà sao bây giờ đã khóc nhè?
Lý Vân Tiêu trở nên sáng sủa ấm áp như ánh nắng mùa đông.
Người Tần Như Tuyết run rẩy, vụt ngẩng đầu nhìn, thấy khuôn mặt thanh tú quen thuộc. Nước mắt tràn mi, khuôn mặt Tần Như Tuyết ướt lệ.
- Hu hu hu hu, Vân Tiêu, mang ta về đi, ta không muốn ở lại đi, hic hic hic...
Tần Như Tuyết từng ảo tưởng cảnh này ngàn vạn lần không ngờ thật sự xuất hiện trước mắt nàng.
Trong nghênh tướng đài ngoài quốc đô có rất nhiều cao thủ, là Lý Vân Tiêu không tiếc liều mình cứu nàng. Vào giây phút đó, thân hình cầm kiếm đứng thẳng tắp mãi mãi khắc trong lòng Tần Như Tuyết, không bao giờ xóa nhòa.
Rất nhiều lần Tần Như Tuyết hy vọng Lý Vân Tiêu đến cứu nàng rồi lại không mong hắn đến. Tứ đại thế gia, dù là Thiên Thủy quốc cũng không đắc tội nổi. Huống chi Lý Vân Tiêu chỉ là nhi tử võ tướng Thiên Thủy quốc. Tần Như Tuyết cứ nghĩ nàng sẽ phải chịu đủ nhục nhã trong Chu gia, bị giam cầm cả đời hoặc bị hành hạ đến chết.