- Ta sẽ không thua.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Đại nhân, ngươi đang chơi xỏ lá sao? Tất cả mọi người nhìn qua ngươi đấy, ván cược này ngươi không tiếp nổi, lại muốn tiếp nó, rõ ràng cho thấy đã chuẩn bị làm xấu rồi.
Cố Thanh Thanh mở hai tay ra, nói:
- Xem ra các ngươi cũng có chuẩn bị, nói đi, muốn ta lấy cái gì ra làm tiền đặt cược? Các ngươi không phải là muốn ta làm nữ nhân của Lý Vân Tiêu đấy chứ?
- Ha ha!
Người chung quanh cười vang.
- Xú!
Đinh Linh Nhi đôi má đỏ bừng, giận dữ nói:
- Nếu ngươi thua, vậy cả đời phải nghe lời ta.
Tuy tiếng cười dừng lại, bởi vì tiền đặt cược quá lớn.
Cố Thanh Thanh cũng là lạnh lùng nhìn qua nàng, mỉa mai nói:
- Chỉ là một thương hội, muốn nó đổi cả đời ta?
Đinh Linh Nhi cười lạnh nói:
- Ngươi không phải nói sẽ không thua sao?
Cố Thanh Thanh nói:
- Sẽ không thua không có nghĩa là ngươi có thể chiếm tiện nghi của ta.
Đinh Linh Nhi gấp đỏ mặt, cắn răng nói:
- Nếu ta thua, không chỉ có thương hội là của ngươi, ta cũng nghe lệnh ngươi cả đời.
- Linh Nhi!
Khúc Hồng Nhan vội vàng kêu lên.
Đinh Linh Nhi dường như quyết tâm, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Thanh nói:
- Ngươi có dám đánh cuộc hay không!
Cố Thanh Thanh khẽ cười nói:
- Cả đời ngươi không đáng giá như vậy!
Đinh Linh Nhi tức giận nói:
- Vậy ngươi muốn đánh bạc hay không?
Cố Thanh Thanh nói:
- Cả đời ngươi trong mắt ta không đáng tiền, nhưng trong mắt Lý Vân Tiêu là bảo bối đấy, giá trị này rất lớn.
Nàng duỗi ngón trỏ ra, nói:
- Một năm, cả đời ngươi và thương hội đổi một năm của ta, nguyện đánh bạc thì đặt cược đi.
- Tốt! Một năm thì một năm!
Đinh Linh Nhi cắn răng, lúc này đáp ứng.
Khúc Hồng Nhan khẩn trương, nói:
- Linh nhi, ngươi quá hồ đồ! Sao có thể chơi điên như vậy.
Đinh Linh Nhi nhìn qua nàng, nói:
- Tỷ tỷ, ngươi nói cho ta biết phải có lòng tin vào Vân Tiêu đại ca, vì sao chính ngươi không có tự tin rồi?
- Cái này...
Khúc Hồng Nhan sững sờ, lập tức tỉnh táo lại, gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, chúng ta thắng chắc, có gì mà không dám!
Đinh Linh Nhi thầm nghĩ, trong mấy hồng nhan tri kỷ của Vân Tiêu đại ca thì mình là người vô dụng nhất, mặc dù là thua cũng không ảnh hưởng đại cục Thiên Võ Minh, nếu thắng thì có thể thắng một năm sai sử Cố Thanh Thanh.
Tuy Cố Thanh Thanh tiêu sái không bị trói buộc, thậm chí có chút tùy hứng hồ đồ, nhưng thực lực rõ như ban ngày, dùng mình làm tiền đặt cược đổi một năm sai sử nàng xem như có giá trị, ít nhất có thể giúp Vân Tiêu đại ca chút sức.
Suy nghĩ của nàng đơn giản và đơn thuần như thế.
- Tốt! Mua rồi rời tay!
Cố Thanh Thanh vỗ chiếu bạc, khí kình chấn tay Đinh Linh Nhi ra, lạnh lùng nhìn hai người, cười nói:
- Vốn chỉ cảm thấy nhàm chán, tăng thêm niềm vui thú, hiện tại xem ra càng thú vị rồi đấy.
Ánh mắt của nàng nhìn qua Khúc Hồng Nhan, cười nói:
- Ngươi muốn chơi đùa chút hay không, đánh bạc mười năm tám năm.
Khúc Hồng Nhan ngạo nghễ nói:
- Ta chính là cung chủ Thần Tiêu Cung, mà ngươi chỉ là trưởng lão Thần Tiêu Cung. Luận thực lực ta không dưới ngươi, luận địa vị ta còn trên ngươi, mười năm tám năm của ta, ngươi muốn dùng mấy trăm năm đánh bạc đây?
Nàng vô cùng kiêu ngạo, lạnh lẽo nhìn, Cố Thanh Thanh, đối chọi gay gắt.
Hai người đều là tuyệt đại giai nhân, khuynh đảo thế nhân, giằng co với nhau tạo ra khí tràng làm cho người chung quanh yên lặng.
- Khanh khách.
Đột nhiên Cố Thanh Thanh cười run rẩy cả người, nói:
- Quả nhiên rất giống bổn cô nương, khí thế cung chủ Thần Tiêu Cung cũng có thể truyền thừa sao?
Khúc Hồng Nhan lạnh lùng nói:
- Nhận được khích lệ, xấu hổ không dám nhận, hoàn toàn không cảm thấy.
- Bổn vương nguyện đánh bạc với ngươi.
Đột nhiên có tiếng nói trầm thấp vang lên, chỉ cảm thấy có cơn gió thổi qua, trước chiếu bạc có một nam tử xuất hiện, lẳng lặng nói ra:
- Bổn vương cầm thời gian cả đời đánh bạc cả đời của ngươi, ta áp Lý Vân Tiêu thắng!
- Lam Nham Chủ!
Người chung quanh kinh hô, đều hít một khí lạnh, lập tức kêu to.
- Cái gì? Hắn chính là một trong tứ vương Lam Nham Chủ?
Trong đám người càng bạo động, dốc sức liều mạng lách vào, muốn xem rõ truyền kỳ trước mặt.
Từ khi ma chiến bắt đầu, các cường giả trong vĩnh sinh chi giới từ từ cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Truyền kỳ nhất chính là đảo chủ Diệp Kình Vũ và tứ vương.
Cố Thanh Thanh biến sắc, nói:
- Ngươi nghiêm túc!
Lam Nham Chủ gật gật đầu, nói:
- Tự nhiên là nghiêm túc. Ngươi rất không tồi, bổn vương ưa thích, vẫn muốn nạp ngươi làm phi, đáng tiếc ngươi không cho cơ hội. Chỉ có thể mượn nhờ ván cược này.
Cố Thanh Thanh lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi thua, nghe theo ta, mệnh lệnh đầu tiên là ta sẽ bảo ngươi cởi truồng thủ dâm trước mặt mọi người.
- Ọe!
Chung quanh sợ hãi, cảm thấy buồn nôn muốn ói.
Cố Thanh Thanh là nữ tử xuất trần hiếm thấy, hình tượng của nàng trong lòng mọi người giảm xuống đáy cốc.
Sắc mặt Lam Nham Chủ tái nhợt, trên người có mấy luồng khí xoáy bay lên, hắn đã tức giận, lạnh giọng nói:
- Tốt! Nếu bổn vương thắng, mệnh lệnh đầu tiên là sủng hạnh ngươi trước mặt mọi người.
Cố Thanh Thanh vừa thẹn vừa giận, mắng:
- Lưu manh đáng chết, xéo đi!
Lam Nham Chủ cười lạnh nói:
- Như thế nào, không dám đánh bạc?
Cố Thanh Thanh tỉnh táo lại, theo nàng biết, Ngả thắng chắc rồi.
Lý Vân Tiêu tuyệt đối không có đạo lý chuyển bại thành thắng, ngay cả phụ thân Lý Vân Tiêu là Lý Trường Phong cũng vụng trộm đặt Ngả thắng, trừ mấy hồng nhan của Lý Vân Tiêu và đám người Linh Mục Địch ra, căn bản không có người xem trọng Lý Vân Tiêu.
Sau khi suy nghĩ xong, nàng ổn quyết tâm thần, nhanh chóng tính toán.
Lam Nham Chủ chính là cường giả Tạo Hóa Cảnh, nếu như có thể thu làm nô tài, không chỉ là trọ lực thật lớn, hơn nữa mang ra ngoài cũng rất uy phong.
Có cường giả Tạo Hóa Cảnh làm nô là bộc, sợ rằng từ xưa tới nay không có mấy người làm được.
Nhưng vạn nhất mình thua...
Nàng vừa nghĩ tới hậu quả khi thua, liền không nhịn được rùng mình, nếu tên này sủng hạnh mình trước mặt mọi người, nàng cảm thấy mình nên tự sát phấn thân toái cốt, miễn bị hắn chà đạp thân thể.
Đinh Linh Nhi nói:
- Trước lúc trước đánh cược một năm với nàng, ngươi muốn đánh bạc cũng chỉ có thể đánh bạc một năm.
Lam Nham Chủ gật đầu nói:
- Không có vấn đề, ta cho ngươi chiếm tiện nghi. Ta dùng cả đời đánh bạc một năm của gươi.
Đôi mắt Cố Thanh Thanh đảo một vòng, cười đùa nói:
- Nếu như ta thua, cũng chỉ thua một năm sai sử Đinh Linh Nhi. Nếu Đinh Linh Nhi bảo ta gả cho Lý Vân Tiêu, vậy ngươi thất bại rồi... Ha ha ha...
Đinh Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Yên tâm đi, ngươi không cần nằm mộng, nếu như ngươi thua, trước khi một năm chấm dứt, ta tùy tiện tìm lão đầu gả ngươi đi là được rồi.
- Ngươi...
Cố Thanh Thanh chán nản, nổi giận nói:
- Nói giống như ta sẽ thua vậy! Thu là các ngươi! Hai người các ngươi chờ làm nô tỳ đi.
Lam Nham Chủ lạnh nhạt nói:
- Vậy ngươi đồng ý, đến tầng thứ chúng ta, khế ước bình thường không cách nào ước thúc đâu.
Toàn thân Cố Thanh Thanh run lên, có phần sợ hãi.