Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đó một gã trưởng lão hai mắt bắn hàn quang, phệ hồn phiên mở ra, bay thẳng về phía Vưu Mật.

Trong mắt Vưu Mật hoảng hốt, há to mồm muốn kinh hô lên, nhưng mà vừa tới yết hầu thì thổ huyết, lúc này không thể phản kháng bị Phệ Hồn Phiên cuốn đi.

Tập Ngọc Luân nhìn cảnh này, nhướng mày cũng không nói chuyện, cũng rất nhanh giãn ra.

Người trưởng lão kia cũng không có ý tốt, cười hắc hắc nói:

– Vưu Mật phó tông chủ đại nhân đã mất đi bổn mạng kim hồn, đời này cũng không thể khôi phục thực lực, không bằng lợi dụng phế vật, bổ dưỡng Phệ Hồn Phiên của ta.

Mấy tên trưởng lão khác nhíu mày chán ghét, mặc dù trong Phệ Hồn Tông, đối với đám tu luyện giả chuyên hấp thu hồn phách người ta mà nói chẳng có gì, nhưng bị người ta đoạt lợi ích thì chán ghét.

Tập Ngọc Luân mặt không biểu tình nói ra:

– Đừng nói nhảm, bắt Cổ Phi Dương lại, mọi chuyện sẽ tốt thôi.

– Vâng!

Người trưởng lão kia không có dị nghị gì, lập tức trong nội tâm thở ra một hơi, dù sao thôn phệ là phó tông chủ, hắn có hiềm nghi dĩ hạ phạm thượng. Hắn lập tức càng dốc sức, sát khí tỏa ra chung quanh.

Sáu người liên thủ, lập tức bức Lý Vân Tiêu lui, hắn cười to mấy tiếng, thi triển lôi đình pháp thân tránh đi

Tập Ngọc Luân giận dữ, quát:

– Phá Quân đại nhân, ngươi cũng là nhân vật danh chấn thiên hạ, đỉnh thiên lập địa, đây là bộ dáng của phong hào Võ Đế sao? Muốn làm chúng ta chế giễu ngươi?

Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:

– Tập Ngọc Luân, ngươi là Phệ Hồn Tông phó tông chủ, mặc dù không phải tên truyền thiên hạ, nhưng ngươi cũng là đại nhân vật, còn dùng phép khích tướng ngây thơ này sao?

– Hừ, đại nhân không nên dẻo miệng, nhưng mà không cải biến được ngươi sợ đầu sợ đuôi, không dám đánh, nhu nhược vô năng sợ chết.

Tập Ngọc Luân tiếp tục nói móc.

Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:

– Ngươi dù khích tướng cũng không thay đổi được chỉ số thông minh thấp kém của mình, nếu chỉ dùng lời nói đã bị chọc giận, ngươi cảm thấy ta còn có thể sống đến bây giờ sao?

Sắc mặt Tập Ngọc Luân âm trầm, biết rõ kích tướng khong dùng được, nội tâm không khỏi lo nghĩ. Sáu người liên thủ cũng không làm gì được người ta.

Trong đó một gã trưởng lão đột nhiên nói ra:

– Nếu Cổ Phi Dương không chịu chính diện đối chiến, chúng ta cũng chẳng quan tâm, trực tiếp liên thủ giết Thiên Tinh Tử nói sau.

Trong mắt Tập Ngọc Luân sáng ngời, nói:

– Đúng! Chúng ta mặc kệ hắn, trực tiếp giết Thiên Tinh Tử, hắn tránh né cũng tốt!

Sáu người tất cả đều đình chỉ công kích, toàn bộ lao về phía Thiên Tinh Tử.

Lý Vân Tiêu cả kinh, một chiêu này xác thực đủ thông minh, trực tiếp ép mình không thể không ra.

Thiên Tinh Tử sắc mặt đại biến, sáu người lao tới rất nguy hiểm, chính mình không thể ngăn nổi nhiều người như vậy, quát:

– Cổ Phi Dương!”

Lý Vân Tiêu nói:

– Đừng hoảng hốt, ta đến.

Hắn cũng kiên trì tiến vào chiến trường.

Trong mắt Hoàng Phủ Bật đại hỉ, đối phương vốn chiếm thượng phong, hắn bị đánh rất khó chịu, bây giờ thoát thân, trường bào vũ động, hắn biến mất.

Thiên Tinh Tử biến sắc, vạn phần cảnh giác, nhưng tám gã trưởng lão liên công làm hắn không thể ứng phó được.

– Tại đây!

ĐỒng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, một đạo kiếm khí bắn qua, đâm vào bên trái Thiên Tinh Tử.

Xùy!

Không gian bị đâm rách, một đạo kim mang chớp động, Hoàng Phủ Bật hiện thân,, hắn thẹn quá hoá giận đánh ra môt chưởng vào Thiên Tinh Tử.

– Hừ, chỉ biết ẩn núp đánh lén nhu nhược!

Thiên Tinh Tử lạnh như băng mỉa mai một tiếng, Trảm Hồn Đao chém qua.

Trên đao hào quang mang theo hư ảnh hiện ra, mở hai tay đánh ra một chưởng.

– Đó là trảm hồn đao linh?

Hoàng Phủ Bật cả kinh, hắn đã phong ấn thân đao, vì sao còn có đao linh hiện ra, hắn không nghĩ nhiều, lập tức biến mất.

.

Đao linh kia trực tiếp tiến vào trong thân đao.

Thiên Tinh Tử giận dữ, xuất liên tục mấy chiêu đánh bay người bốn phía, quát:

– Người nhu nhược, đi ra cho ta!

Lý Vân Tiêu nói:

– Thiên Tinh Tử, ngươi có phần thắng với tám tên này hay không?

Thiên Tinh Tử nhướng mày, sát khí rất nặng hừ lạnh nói:

– Một bầy kiến hôi, bổn tọa dễ dàng giết chết.

Hắn nói lời này vô cùng tự phụ, Lý Vân Tiêu cũng biết hắn đang khoác lác, nhưng trong tay đối phương có Trảm Hồn Đao đối phó Phệ Hồn Tông, có lẽ có thể ôm được, lập tức nói ra:

– Đã như vầy, vậy ngươi đối phó tám người này, ta đến ngăn chặn Hoàng Phủ Bật, ta có nguyệt đồng, độn thuật của hắn không có hiệu quả với ta. Ngươi giết xong tám tên này lại liên thủ với ta.

– Cái gì?

Thiên Tinh Tử cả kinh, hắn không dám tin nhìn qua Lý Vân Tiêu. Tám tên trưởng lão sững sờ, cười nhạo không thôi, nói:

– Ngươi thật còn cho rằng mình là Phá Quân Võ Đế năm đó sao?

Thân ảnh Lý Vân Tiêu lóe lên, đâm vào hư không một kiếm.

– Động thủ đi, đừng chậm trễ thời gian!

Phanh!

Bàn tay lớn màu vàng hiện ra trong không trung, trực tiếp đánh vào thân kiếm, gương mặt âm trầm của Hoàng Phủ Bật hiện ra, nói:

– Cổ Phi Dương, ngươi từng bước muốn chết, đã không còn đường sống rồi, đừng oán bổn tọa không niệm tình xưa.

Hắn bước vào trong hư không, quát:

– Tám người các ngươi đối phó Thiên Tinh Tử, có thể giết thì giết, không thể giết thì vây hãm hắn cho ta.

Bàn tay màu vàng kia giơ lên, lại vỗ mạnh vào Lý Vân Tiêu, giống như bảo tháp trấn áp tất cả.

Sắc mặt Thiên Tinh Tử biến hóa, đang muốn bên trên đi cứu người, hắn lại cảm nhận được vây công từ bốn phương tám hướng đánh tới, trong cơn giận dữ đánh ra một đao, đao linh biến hóa xoay tròn quanh người của hắn.

Ầm ầm!

Tám người liên thủ một kích, mặc dù mấy người bị thương trong người, nhưng uy lực kia kinh thiên động địa, mặc dù là Thiên Tinh Tử cũng khó có thể ngăn cản, trực tiếp đánh khí huyết quay cuồng, đao mang bị phong ấn.

Mà cách đó không xa Hoàng Phủ Bật đánh ra một chưởng, giống như bảo tháp trấn áp một phương, Lý Vân Tiêu tránh cũng không thể tránh, toàn thân bị uy áp của một chưởng này áp chế.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu âm trầm, lăng không đánh một trảo, bốn sắc quang mang hiện ra trong tay hăn, đêm ngày bất định, đâu suất thiên phong hiện ra trong tay, nói:

– Đừng tưởng rằng siêu phàm nhập thánh thì thiên hạ vô địch, lão tử đã từng rồi!

Hắn vỗ mạnh ngọn núi bay lên ngăn cản một chưởng kia.

Phanh!

Đâu suất thiên phong bay vào chưởng phong, không ngừng nghiền nát kim quang!

– Cái gì?

Hoàng Phủ Bật cả kinh, hắn cảm thấy lực lượng mênh mông áp tới, một chưởng của mình không ngăn cản được.


Không đúng, không phải áp chế không nổi!


Đồng tử Hoàng Phủ Bật đầy vẻ kinh hãi, mà là chưởng lực của mình dưới hào quang kia đã sụp đổ, cảm giác khủng bố bao phủ toàn thân hắn.


– Hồn chiến kỹ pháp —— Ngư Long Biến!


Hắn vội vàng thu tay lại, đâu suất thiên phong đã nghiền áp tới, không gian bị đè ép tới cực điểm, không cách nào né tránh. Hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, cái kia kim sắc ngữ giả lúc này hợp lại, hắn đánh ra một chưởng.


Ầm ầm!


Ấn quyết đánh vào đâu suất thiên phong, thân núi chấn động, nhưng ấn quyết cũng tan ra thành vô số kim quang nhỏ.


Trên bầu trời xuất hiện hào quang sáng ngời, Hoàng Phủ Bật kêu rên một tiếng, thân ảnh của hắn lắc lư một hồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK