Bắc Minh Nguyên Hải sau khi ngắn ngủi nổi giận, trong nháy mắt liền bình tĩnh lại.
Sát ý đối với Lý Vân Tiêu chưa bao giờ lại cường liệt giống như lúc này.
Người trước mắt này thiên tư quá dọa người, trên người bất quá là tu vi thất tinh Vũ Đế, trước đó trên khí thế dĩ nhiên không kém gì hắn, nếu là có thêm thời gian…
Cùng với thiên tài như vậy là địch, ngẫm lại đều cảm giác da đầu tê dại.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Kỳ quái, Nguyên Hải đại nhân tựa hồ đối với ta hận ý ngập trời, tròng mắt đều trợn trừng đỏ ngầu, giữa chúng ta có ân oán lớn như vậy sao?
– Có!
Bắc Minh Nguyên Hải như đinh đóng cột, lạnh giọng nói:
– Thiên phú thành tựu của ngươi, đó là cừu hận lớn nhất!
Mọi người ngạc nhiên một chút, cũng nhất thời hiểu rõ ra.
Cây ngọc đón gió, phong tất tồi chi, chính là đạo lý muôn đời không đổi.
– A, cừu hận thường thường khiến người ta rơi vào vạn kiếp bất phục, Nguyên Hải đại nhân hôm nay đó là ví dụ tốt nhất.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nhếch miệng lên, lộ ra châm chọc.
Bắc Minh Nguyên Hải vẫn chưa tức giận, tĩnh táo nói:
– Người thanh neine tâm cao khí ngạo ta minh bạch, lão phu năm xưa làm sao cũng không phải như vậy? May mà để ta gặp ngươi ngày hôm nay, ngươi chỉ có thất tinh Vũ Đế chi lực.
– Hắc, cậy già lên mặt!
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, ngũ chỉ hơi nắm lại, một đoàn lôi quang ở lòng bàn tay hội tụ, chậm rãi ngưng ra một đạo lôi cầu tới, mặt trên vô số lôi văn bắt đầu khởi động.
Một cánh tay nắm lên lôi chuy, mạnh mẽ hướng trên lôi cầu gõ xuống.
– Ầm ầm…
Vạn đạo lôi quang bắn ra, một mảnh lôi hải điện ngục, đột nhiên tản ra.
– Lôi giới…
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, lôi cầu không ngừng phân giải ra, như là một đạo vực giới chặn ngang mà đến, toàn bộ bầu trời thoáng chút hóa thành thanh sắc.
Mà lôi cầu như là lột ra trứng gà, dưới thanh lôi đúng là một mảnh bạch quang, bên trong bạch quang mơ hồ có một cái hắc tuyến.
Con ngươi của Bắc Minh Nguyên Hải chợt co rút lại, ánh mắt ngưng tụ ở bên trong đoàn lôi cầu màu trắng, ký hiệu trong suốt lóe ra liên tục, thấy không rõ hình thái, lại cho hắn một loại cảm giác không ổn.
Đôi mắt của Mục Chinh một chút trở nên đục ngầu, cả người hoảng hốt, thất thanh kêu lên:
– Tử lôi đúng là một tia Tử Phủ diệt thế thần lôi!
– Cái gì?
Tất cả mọi người trong lòng chấn động mãnh liệt.
Bắc Minh Nguyên Hải càng da đầu tê dại trực tiếp nổ lên, hai tròng mắt nộ tĩnh, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu ngượng ngùng chảy ra.
– Không có khả năng nhất định là nhìn lầm rồi, giả!
Bắc Minh Nguyên Hải lau một chút mồ hôi lạnh, tuy rằng trên lý trí cũng không tin, nhưng là toàn lực quan tâm hai tay trong lúc đó, bắt ra các loại quyết ấn phức tạp, hướng phía trên lôi cầu điểm xuống.
– Huyền Âm Thất Chỉ…
– Bang bang phanh…
Tổng cộng bảy đạo chỉ mang phá không đi, mỗi một lần đều muốn đem lôi giới xé mở, điểm vào bên trong lôi cầu, nhưng đều bị nuốt trôi, không có phản ứng chút nào.
Con ngươi của Bắc Minh Nguyên Hải co rụt lại, khóe miệng hiện lên cười nhạt, trong tay quyết ấn bấm một cái, quát dẹp đường:
– Thiên Xích Tuyết!
Lôi cầu lượn vòng mà đến đột nhiên thoáng chút đình trệ, mặt trên tuôn ra đại lượng băng chi ký hiệu, xung quanh nhiệt độ không gian bất chợt giảm xuống.
– Ầm ầm…
Toàn bộ bên trong bạch quang thoáng cái lấp lánh đến mức tận cùng, rốt cục nổ lên, bắn ra vạn trượng quang mang
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, màu trắng hoảng hốt, tựa hồ có một đạo tử sắc hư ảnh phóng lên cao, hóa long mà rơi
– Rống…
Nổ tung rung mạnh bên trong, trong bạch mang thế giới, một đạo cự ảnh ngang trời, nhằm phía Bắc Minh Nguyên Hải
Nhưng hư ảnh này lực lượng quá yếu, không có long hình, bị song chưởng của Bắc Minh Nguyên Hải một chút xé mở, hóa thành oánh mang tiêu tán.
– Hừm, bất quá là một đạo tử lôi hư ảnh mà thôi, cáo mượn oai hùm!
Trong thanh âm của hắn tràn đầy khinh thường, nhưng nội tâm lại là kinh hãi tột đỉnh.
Có thể hóa ra hư ảnh, chứng minh đối phương chí ít đã chạm tới cánh cửa tử lôi, có lẽ một ngày nào đó là có thể làm ra thực sự tử lôi hàng thế.
Thân ảnh của hắn ở trong trời cao thoáng chút chớp động, một đạo hàn mang từ trong tay toát ra tới, trực tiếp đâm về phía kim thân vĩ ngạn Lý Vân Tiêu.
Đạo hàn mang kia ở trên không trung ngưng tụ, đúng là một thanh hàn quang chiếu nước bảo kiếm.
– Có thể làm cho lão phu vận dụng huyền khí, ngươi chết cũng có thể kiêu ngạo!
– Ừ, chê cười!
Trên mặt của Lý Vân Tiêu hiện ra cười nhạt, hai tay ở trước người bắt chặt, kết xuất một phương long hình ấn ký, hướng lên trường kiếm kia chộp tới
– Cái gì? Tay không?
Không chỉ có là Bắc Minh Nguyên Hải, bốn phía mọi người đều là kinh tròng mắt trợn lồi đi ra.
Hai tay màu vàng của Lý Vân Tiêu trên không trung không ngừng biến hóa ấn quyết, rốt cục kết ấn bấm một cái, đem thế kiếm kia ngưng ở trong hai tay nắm lại, thân kiếm lại vô pháp tiến dần lên mảy may
Trên bảo kiếm phát sinh cự chiến, vô số kiếm phù dâng lên, chia cắt cánh tay của Lý Vân Tiêu, chấn lên khắp bầu trời kim quang.
Nhưng vết thương này trong khoảnh khắc phục hồi như cũ, chỉ để lại ấn ký nhợt nhạt.
– Cái gì? Đây là…
Bắc Minh Nguyên Hải trong lòng hoảng hốt, hắn bỗng nhiên phát hiện mình đã tính toán sai thực lực của đối phương, chiến lực đích thực của Lý Vân Tiêu tựa hồ so với trước mắt hắn nhìn thấy còn muốn kinh khủng hơn.
– Uống…
Con ngươi của Lý Vân Tiêu chợt co rút lại, mở miệng tới, hét lớn một tiếng
Một cổ long uy vô biên mênh mông cuồn cuộn mà đến, phảng phất như thượng cổ chân long mở ra hai tròng mắt, vượt qua vô cùng ngân hà, một mâu xuống.
Chính là thủy long chi uy từ trong Vũ Địa thiên chi đầu cùng hấp thu mà đến.
Bắc Minh Nguyên Hải là lão giang hồ thành danh đã lâu, Lý Vân Tiêu không dám chậm trễ, do đó vừa ra tay đã dùng sát chiêu, chiếm được tiên cơ.
Bắc Minh Nguyên Hải tâm thần chấn động, ở sát na thất thần, liền trông thấy Chân Ma Pháp Tướng sáu tay bấm tay niệm thần chú, trước người một đạo hắc sắc tinh vân lăng không xuống.
– Tinh tuyền bạo!
– Ùng ùng….
Vô cùng cự lực, hạo hãn biển như biển, chiếu nghiêng xuống.
Thiên địa trong nháy mắt đổ nát, một mảnh ma lực dập dờn bồng bềnh, khắp nơi mang mang.
Bắc Minh Nguyên Hải ở trong nháy mắt rút về trường kiếm trong tay, thân hóa lá rụng lui về phía sau, đồng thời tay phải kiếm quyết, tay trái quyền ý, lưỡng đạo Huyền Âm chi lực hội tụ, đánh thẳng tới tinh tuyền bạo chém xuống
– Ầm ầm…
Linh áp kinh khủng trở nên phức tạp hơn, hướng ra bốn phương tám hướng kích động.
Mọi người tất cả đều lui người ra mấy mét, hoảng sợ nhìn.
Đám Vũ Đế cường giả còn may mắn sống sót này, đặc biệt trọng thương trong người, phức tạp nhìn thoáng qua trước mắt quyết đấu, liền dứt khoát hóa thành lưu quang, hướng phía xa xa bỏ chạy, không bao giờ muốn chuyến này giao du với kẻ xấu.