Lý Vân Tiêu hơi biến sắc mặt, thầm nghĩ không tốt, nếu là hai người này hợp tác, sợ là ngày diệt vong của tất cả mọi người trên đảo đã đến.
Triệu Văn Chiến cười nhạt một tiếng, thu hồi trường kiếm, môi khẽ nhúc nhích, trực tiếp truyền âm nhập bí đi qua.
Sắc mặt của Nghiễm Nguyên sẳng giọng bỗng nhiên đại biến, thiếu chút nữa trực tiếp hóa thành rồng hình, hiển nhiên tâm thần đã bị cực đại chấn động, kinh sợ một tiếng, hét lớn:
– Lời ấy có thật không?
Toàn bộ trời cao đều ở dưới bốn chữ này chấn động run rẩy
Triệu Văn Chiến khẽ cười nói:
– Tự nhiên là thật, bằng không ta làm sao biết được, ta lại vì sao không quản vạn dặm đi tới Đông Hải?
– Chết tiệt a
Nghiễm Nguyên rống giận gầm hét lên, trong tròng mắt phun ra vô cùng lửa giận, lạnh giọng nói:
– Nghiễm Hiền Vương đệ, ta từ trong địa ngục trở về giết ngươi đây!
Một khí tức vô biên tận trời, bầu trời đều hơi bị biến sắc.
Toàn bộ người trên đảo đều là trong lòng giật mình, cả đám lộ ra vẻ hoảng sợ.
– Nghiễm Nguyên Vương đệ? Chẳng lẽ là…
– Trời ạ đại đảo chủ này rốt cuộc là thân phận gì?
– Hơn mười năm trước Đông Hải vương cung một hồi nội loạn, lấy tốc độ cực nhanh lắng xuống, tục truyền…
– A lẽ nào đại đảo chủ chính là căn nguyên nội loạn, thân ca ca của Đông Hải chi vương Nghiễm Hiền Nghiễm Nguyên?
– Vừa nghe ngũ đảo chủ hô tên hắn, tựa hồ chính là Nghiễm Nguyên!
Tất cả mọi người đều toàn thân rét run, nghĩ không ra Hãm Không Đảo đứng đầu dĩ nhiên là Đông Hải vương tộc, năm xưa quyền thế ngập trời, toàn bộ Đông Hải hải vực đều thần phục Nghiễm Nguyên đại nhân
Tất cả mọi người bắt đầu trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi, vì số phận kế tiếp của mình lo lắng.
Triệu Văn Chiến bình tĩnh nói:
– Đại đảo chủ lúc này có Như Thị Ngã Văn, lại thêm có ta tương trợ, nếu muốn báo thù cũng không phải là lời nói suông. Về phần điều kiện của ta cũng rất đơn giản.
Thanh âm của hắn tiêu thất, lần thứ hai truyền âm qua.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, nội tâm hết sức tò mò. Hắn nhìn ở trên môi Triệu Văn Chiến, muốn đọc lên nội dung, lại vô tật mà chấm dứt. Đối phương không chỉ có là truyền âm nhập bí, hơn nữa thi triển ám thuật, cải biến hình dáng của miệng khi phát âm.
Nội tâm hắn thầm than không ngớt, hai người này đều là bất thế kỳ tài, hơn nữa đều là đỉnh phong cường giả, đều là nhân vật cực độ nguy hiểm, lúc này liên thủ cùng một chỗ, lại thêm một siêu phẩm huyền khí Như Thị Ngã Văn, Đông Hải chi chủ sợ là phải xui xẻo.
Nghiễm Nguyên nghe nói Triệu Văn Chiến truyền âm, lộ ra vẻ hồ nghi, nói:
– Ngươi sẽ không sợ ta sau khi báo thù đổi ý?
Triệu Văn Chiến cười nói:
– Mục đích của chúng ta cũng không xung đột, thậm chí vốn là một đường. Còn nữa, ta nếu ngã xuống, đại đảo chủ ngươi cũng là đổ a.
– Hắc hắc…
Nghiễm Nguyên lộ ra một tia nhe răng cười, nói:
– Ta thích cùng với người thông minh hợp tác
Triệu Văn Chiến hai tay chắp sau lưng, khôi phục trước ngũ đảo chủ thời điểm phó ung dung nhã thái.
Có lẽ là ẩn núp quá lâu, hắn đã quên mất diện mục vốn có của mình.
Theo hai người ngoài dự đoán của mọi người liên thủ, tất cả mọi người đều cảm thấy lưng rùng cả mình.
Nghiễm Nguyên cười nói:
– Ngũ đảo chủ, ngươi xem tàn cục trên đảo nên thu thập như thế nào đây?
Triệu Văn Chiến lẳng lặng mà đứng, nói:
– Tùy đại đảo chủ lựa chọn. Chỉ là Lý Vân Tiêu không thể giết, giao cho ta xử trí.
Nghiễm Nguyên nhăn mày lại, nói:
– Lý Vân Tiêu trên người có đại lượng huyền khí, đủ để khôi phục lực lượng của Như Thị Ngã Văn bị xói mòn, huyền khí này thuộc về ta, người có thể cho ngươi!
Triệu Văn Chiến lập tức không chút do dự, nói:
– Có thể, nhưng Sơn Hà Đỉnh này phải thuộc về ta.
– Đi…!
Nghiễm Nguyên đáp ứng một tiếng, lúc này cười như điên, hét lớn:
– Tất cả thực vật a, đều đến trong miệng của ta đây đi
Một đạo long ngâm phóng lên cao, Nghiễm Nguyên thoáng cái hóa thành chân long thân, hướng phía những cường giả trên đảo nhỏ kia phóng đi, mở ra cái miệng rộng.
Mà Triệu Văn Chiến còn lại là đôi mắt ngưng tụ, trực tiếp nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, từng bước một đi tới, lạnh lùng nói:
– Vân Tiêu công tử a, ngươi túi da người này, rốt cuộc là ai?
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy cả người toát ra hàn ý, ăn số lớn thiên tài địa bảo, mười thành lực khôi phục không được hai thành, nếu là đối phương xuất thủ, tất nhiên là trong nháy mắt giết hắn.
Hơn nữa tinh thần lực của đối phương trực tiếp đem chính mình khóa được, cổ tinh thần lực này so với lúc trước cùng hắn đối chiến còn phải cường đại hơn, căn bản muốn trốn cũng không có thể trốn.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Bạc Vũ Kình, ngươi cảm thấy thế nào?
Triệu Văn Chiến cả người đại chấn, trong tròng mắt mạnh mẽ tuôn ra tinh mang, còn có một cổ sát khí ngập trời.
Cách đó không xa Bắc Minh Kháng Thiên cũng là sắc mặt đại biến, khó có thể tin nhìn Triệu Văn Chiến, tựa hồ nhớ ra cái gì đó.
Khí tức trên người Triệu Văn Chiến cuồng bạo đến cực điểm, theo nội tâm hắn tâm tình biến hóa nổi lên, cuối cùng vẫn chậm rãi lắng xuống. Hắn nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, từng chữ nói ra:
– Ngươi quả nhiên là người kia?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Trong thiên hạ ngoại trừ ta ra, ngươi nghĩ còn có ai có thể thi triển ra một kiếm kia, thi triển ra đồng thuật như vậy sao?
Triệu Văn Chiến cả người đại chấn, Bắc Minh Kháng Thiên cũng sắc mặt một mảnh xám trắng, phảng phất như thấy được chuyện đáng sợ nào đó, cả người đều không dễ chịu.
Mà mấy người Thủy Tiên và Tân Thần liền là hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ nói, đều là nhíu mày lại.
– Quả nhiên là ngươi, chỉ là ngươi tại sao lại như vậy?
Triệu Văn Chiến sau khi kinh hãi, ổn định tâm thần, nhìn Lý Vân Tiêu từ trên xuống dưới, có chút không hiểu. Nhưng loại chuyện này phát sinh ở trên thân Cổ Phi Dương tên điên này, hắn vẫn có thể tiếp nhận.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ngươi nghĩ rằng ta muốn a? Thế nhân đều đã cho rằng ta đã chết. Nhưng thật ra ngươi, tại sao lại như vậy?
Triệu Văn Chiến cũng là cười khổ nói:
– Cũng không phải ta mong muốn.
Trong mắt hắn quang mang chớp động liên tục, tựa hồ đang suy nghĩ gì, trầm tư bất định.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta rất hiếu kỳ ngươi và Nghiễm Nguyên giao dịch đấy, không biết giữa chúng ta có khả năng làm giao dịch hay không?
– Nga? Phi Dương đại nhân đây là muốn bảo mệnh sao?
Triệu Văn Chiến không cảm thấy lộ ra nụ cười cổ quái, sau đó nhịn không được cười ha hả, nói:
– Ha ha, nghĩ không ra phong hào Vũ Đế không ai bì nổi, cũng sẽ có lúc yếu đuối như vậy a…
Tất cả mọi người đều quá sợ hãi, hoảng sợ nhìn Lý Vân Tiêu, có chút không rõ ý tứ của Triệu Văn Chiến, chẳng lẽ nói Lý Vân Tiêu là phong hào Vũ Đế? Bọn họ đều là lắc đầu không tin. Duy chỉ có Bắc Minh Kháng Thiên, trên mặt càng một điểm huyết sắc cũng không có, hầu như lung lay sắp đổ, lập tức không có hoài nghi.