– Sư tôn đại nhân ngài nhất định phải cứu ta ah, ta xong đời, ta chết chắc rồi, ô ô ô. Đều là do Lý Vân Tiêu kia làm hại
– Cái gì? Lý Vân Tiêu?
Sắc mặt Triệu Văn Chiến trầm xuống, kinh sợ nói:
– Hắn vì sao phải tổn thương ngươi?
Đồng tử hắn hơi co lại, hồ nghi nói:
– Thương thế trên người ngươi hình như là...
An Lăng Kiến trong nội tâm cả kinh, lập tức không dám giấu diếm, vội vàng nói:
– Đây là Thiên Vũ Phong Ngâm của ta bị phản chấn về tạo thành, chuyện là thế này...
Hắn nói lại mọi chuyện từ đầu tới cuối một cách rõ ràng rành mạch.
– Vô liêm sỉ hồ đồ.
Triệu Văn Chiến giận dữ hét:
– Lại dám ra tay đối với một gã Thuật Luyện Sư cửu giai, hơn nữa còn thi triển linh hồn công kích, ngươi thực là tự mình muốn chết.
– Vâng, ta sai rồi, sư tôn ta biết rõ sai rồi, cứu cứu ta.
An Lăng Kiến nào dám phản bác, khóc lóc cầu cứu.
– Cái gì? Thuật Luyện Sư cửu giai?
Thanh âm đại đảo chủ truyền ra, mang theo vẻ khiếp sợ cực độ.
Triệu Văn Chiến nói:
– Đúng vậy, đến cùng với hậu duệ Hải Vương Tộc còn có một gãThuật Luyện Sư cửu giai Nhân loại nữa.
– Ha ha, thật tốt quá.
Đại đảo chủ lộ ra hết sức cao hứng, kích động nói:
– Quả nhiên là ông trời giúp ta, Thuật Luyện Sư cửu giai này ngươi phải coi chừng cẩn thận, ngàn vạn đừng để hắn rời khỏi đảo này.
Ánh mắt Triệu Văn Chiến lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng vẫn đáp: Vâng”
Đại đảo chủ hiển nhiên tâm tình thật tốt, bóng đen không ngừng lắc lư trên bình phong, nói:
– Ngươi trước phái người đi ổn định tên Thuật Luyện Sư cửu giai kia và Vương tộc Bắc Hải đi, ngàn vạn đừng để bọn hắn chạy đi. Không, vẫn là ngươi tự mình đi đi.
Triệu Văn Chiến sững sờ, nói:
– Vậy Á Kiến hắn...
Đại đảo chủ nói:
– Ta thấy trên người A Kiến tuy rằng tổn thương vô cùng thê thảm, nhưng cũng không có vết thương trí mệnh, hơn nữa đan điền cũng bảo tồn hoàn hảo, không đến mức chết. Chắc hẳn tên Thuật Luyện Sư cửu giai kia cũng không muốn đắc tội chúng ta. Ta sẽ sau người khác đến giúp hắn trị liệu, ngươi nhanh đi ổn định hai người kia đi.
– Vâng
Triệu Văn Chiến không dám cải lời, đứng dậy lên tiếng, liền nói với An Lăng Kiến:
– Thương thế trên người ngươi mặc dù thảm, nhưng cũng không ngại, tất cả đã có đại đảo chủ an bài. Về sau nhớ lấy không thể làm bậy, thiếu chút nữa đã hư mất đại sự, còn hại chết bản thân rồi.
– Vâng, ta biết ròi sư tôn. Về sau cũng không dám nữa.
An Lăng Kiến thành thành thật thật nói, nghe nói mình không cần lo lắng tánh mạng, lập tức nhẹ nhàng thở ra, lại bắt đầu lo lắng đến tiền đồ của mình, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
– Sư tôn, thương thế kia của ta không sẽ ảnh hưởng đến tu vị thuật đạo sau này chứ?
Triệu Văn Chiến nói:
– Đan điền và kinh mạch đều bảo tồn hoàn hảo, chỉ cần trọng sinh tứ chi, cũng không ảnh hưởng tu vị
Ánh mắt hắn lộ ra một tia chấn kinh, ngưng giọng nói:
– Lý Vân Tiêu kia chỉ phản chấn Thiên Vũ Phong Ngâm của ngươi đã có thể khống chế tinh diệu Triệu Văn Chiến, quả nhiên là một thiếu niên đáng sợ, thiên phú đáng sợ a!
Trên mặt hắn lộ ra vẻ trầm trọng, đi nhanh ra khỏi phòng nhỏ, đi tới chỗ tiểu viện của Lý Vân Tiêu.
An Lăng Kiến nghe nói sẽ không ảnh hưởng đến tu vị thuật đạo của mình lúc này mới buông lỏng, thở ra một hơi thật dài.
– A Kiến, ngươi đi theo ngũ đảo chủ đã bao lâu?
Thanh âm đại đảo chủ đột nhiên truyền đến.
An Lăng Kiến đột nhiên cả kinh, vội vàng nói:
– Hồi bẩm đại đảo chủ, đã gần ba mươi năm rồi, ta nhớ lúc năm tuổi đã đi theo sư tôn đến đảo Hãm Không này rồi, từ đó đến nay vẫn luôn một mực dốc lòng tu luyện.
– Ân, quả thật ah. Khi đó ta nhớ ngươi vẫn chỉ là một đứa bé.
Đại đảo chủ trầm mặc một hồi, nói:
– Gần ba mươi năm qua, ngươi đã từng thấy qua mặt mũi của ta chưa?
An Lăng Kiến cả kinh, chẳng biết tại sao trong lòng có chút khẩn trương, vội hỏi:
– Chưa từng thấy qua.
Đại đảo chủ nói:
– Trên đảo này mặc dù có mấy trăm người, nhưng thấy qua chân dun của ta cũng chỉ có bốn vị đảo chủ khác. Hôm nay, ngươi là người thứ năm.
– À?
An Lăng Kiến há to mồm, có chút không biết làm sao, hình dáng đại đảo chủ cơ hồ chính là bí mật lớn nhất trên đảo, hắn không chỉ một lần nghĩ đến bộ dáng đại đảo chủ, nhưng về sau cũng dần mất đi hứng thú.
Đại đảo chủ nói:
– Tới đây, ta chữa thương cho ngươi cách cái bình phòng này cũng không cách nào tiến hành được.
– Đa tạ đại đảo chủ.
Trong lòng An Lăng Kiến sinh ra một loại tâm tình cổ quái, cẩn thận đi tới, phía sau bình phong ngọc chất còn lớn hơn hắn tưởng rất nhiều.
Mà một cái trận pháp cực lớn đang chậm chạp vận chuyển, thứ này hắn chưa bao giờ thấy qua cả.
Phía trước trận pháp một gã nam tử ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, lộ ra dáng người khôi ngô, nửa người trên ẩn bên trong linh khí, không thể thấy rõ mặt mũi.
An Lăng Kiến không dám nhìn nhiều, cúi đầu xuống, nói:
– Bái kiến đại đảo chủ.
Trên trận pháp cực lớn truyền đến âm tiết bành trướng, tựa hồ nối thật sâu xuống bên dưới lòng dất không ngừng có lực lượng khác thường truyền ra.
Đột nhiên một cái bóng dáng cự đại hiển hiện trên trận pháp, An Lăng Kiến một mực cúi đầu, vừa hay nhìn thấy bóng dáng đại đảo chủ đứng lên, nửa người trên tựa hồ đang phát sinh biến hóa, bóng dáng càng lúc càng lớn.
Một cổ lực lượng uy áp rất mạnh truyền đến, trong lòng của hắn khiếp sợ không thôi, vội vàng ngẩng đầu, lại đột nhiên thấy một cái đầu rồng cực lớn, hai con ngươi như đèn lông đang lộ ra hung mang nhìn vào hắn.
– Ah đại, đại, đại đảo chủ ngươi...
An Lăng Kiến toàn thân đại chấn, thoáng cái có luống cuống tay chân, trong nội tâm chợt hoảng loạn không hiểu, cặp Long nhãn lớn như đèn lồng kia nhìn vào hắn, khiến toàn thân hắn run rẩy, dự cảm bất hảo lan tràn trong lòng.
Đại đảo chủ trầm giọng nói:
– Đây chính là chân thân của ta, ngươi đoán không sai, ta cũng là hậu duệ Chân Long.
– Thì ra đại đảo chủ còn có lai lịch như thế!
An Lăng Kiến cưỡng ép nặn ra dáng tươi cười, nhưng sắc mặt trắng bệch và mồ hôi lạnh không ngừng toát ra lại chứng minh lòng hắn cực độ bối rối.
Đại đảo chủ nói:
– Ngươi có biết không, Vương phiến Đông Hải này vốn phải là ta a!
– Cái…, cái gì?
An Lăng Kiến toàn thân đại chấn, hoảng sợ ngẩng đầu lên, thấy được trong đôi Long nhãn kia lộ ra vẻ không cam lòng và phẫn nộ cực lớn, còn có hung bạo chi khí nồng đậm trong đó nữa.
Hắn gian nan nuốt một cái, cảm thấy khó có thể tiếp nhận, đại đảo chủ đảo Hãm Không vậy mà nói mình vốn phải là Đông Hải chi chủ, như vậy thân phận của hắn...
Đại đảo chủ lạnh giọng nói:
– Vậy ngươi có biết vì sao ta ở đây không?
An Lăng Kiến cuống quít lắc đầu, nói:
– Không biết.
Trong mắt đại đảo chủ tuôn ra vẻ hung ác, cắn răng nói:
– Đó là bởi vì Đông Hải chi chu hiện giờ ̉, hảo đệ đệ của ta, đã đánh ta trọng thương, ta một đường trốn chết, may mắn gặp được hải vực kỳ dị nơi này, bởi vậy nên mới có thể nhặt về một mạng a!