Ngư Dương Chu cũng hoảng sợ không thôi, hắn phát hiện bảo kiếm trong tay mình vừa rồi đã hoàn toàn bị chiến thương áp chế!
Huyền khí va chạm lần này lập tức khiến tất cả mọi người đều phải chú ý, lực lương mọi người đều càng ngày càng yếu, nhưng lực lượng huyền khí vừa rồi bạo phát ra lại lộ ra có chút không thể tưởng tượng nổi!
Phong Ấp sau khi kinh ngạc liền phục hồi tinh thần lại điểm một ngón tay vào trong lôi ngục, tiếng xé gió vang lên, lập tức cắt đứt ra một lối đi, phân chia cả lôi hải thành hai nửa, hắn phi tốc hóa thành một đạo quang mang lướt qua trên không trung.
Tuy rằng thực lực hai người đều bị áp chế lớn, nhưng hắn còn mạnh hơn xa tiểu Thanh.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt hắn, chính là Đường Kiếp, đã vươn tay chụp lấy thủy tinh kia.
- Súc sinh, dừng tay! Nặc Á chi chu là của ta!
Phong Ấp kinh sợ không thôi, hồi tình sức lực toàn thân vào nắm đấm hung hăng vung ra ngoài, một đạo quyền mang xẹt qua trời cao.
Trong loại hoàn cảnh áp chế này còn có thể thi triển ra một quyền bá đạo như thế, trong lòng tất cả mọi người đều giật mình, cảm thấy uy hiếp thật lớn
Đường Kiếp hoảng sợ biến sắc, hiện giờ đừng nói là nguyên khí phóng ra ngoài, coi như ngưng tụ một ít nguyên khí vận chuyển trong người cũng trở nên thập phần khó khăn, hắn vội vàng lui về sau, không dám lấy thủy tinh hình thoi nữa kia. Trong tay càng liên tục điểm ra mấy đạo pháp quyết, quát khẽ:
- Đao!
Một đạo hồng mang thoáng hiện trên đầu ngón tay hắn.
Chu Tước Đao tâm thần tương liên với hắn, tuy rằng bị Vũ lấy đi, nhưng dưới sự cảm ứng vẫn có thể kêu gọi về được.
Chu Tước Đao sau khi tới tay, sắc mặt Đường Kiếp hơi đổi, cảm giác được một cổ lực lượng bành trướng trước nay chưa từng có tung tăng như chim sẻ trên thân đao, vào thời khắc này hắn cảm giác như liên hệ giữa mình với đao càng thân mật hơn một phần, trong nội tâm cả kinh sau đó liền mừng như điên..., trong mắt tuôn ra sát cơ nồng đậm, nhìn chằm chằm vào Phong Ấp đang lao về phía thủy tinh, chém ra một đao!
- Đi chết đi, Đại Thập Tự Hư Không Trảm!
Một đầu hỏa điểu đỏ tươi biến ảo ra trên thân đao, vui sướng kêu lên trên không trung, phát ra uy áp chấn vang hồn phách, chạy như bay mà đi.
- Khí linh biến hóa!
Mọi người đều trừng mắt lớn như hạt châu, trong nội tâm hoảng sợ không thôi!
Mà ngay cả bản thân Đường Kiếp cũng cảm thấy hoảng sợ, khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, hoảng sợ nhìn Chu Tước Đao trong tay mình và đầu hỏa điểu lao ra kia, có chút ngây dại.
Chi!
Phong Ấp hit một hơi lạnh, sắc mặt trắng bệnh! Dưới cổ đao mang biến hóa kia, hắn chỉ cảm thấy một cổ khắc nghiệt chi ý nhập vào cơ thể mà qua, toàn thân đều tràn ngập một loại nguy hiểm tử vong, tất cả lỗ chân lông đều mở lớn ra, từ khi tiến giai Võ Đế đến nay, hắn chưa bao giờ cảm thụ được loại nguy cơ này.
- Du Long Ảnh Tà Tráo!
Dưới cổ tử vong chi ý kia, tiềm năng trong thân thể lập tức bạo phát ra, lập tức giải khai cổ trói buộc ra, Cửu Thiên Đế Khí vào thời khắc này ngưng tụ quanh thân, dùng tốc độ nhanh như tia chớp hóa thành một đạo kim mang, trực tiếp giải khai uy áp Chu Tước Đao, độn ra xa!
PHỐC!
Tuy rằng tránh thoát được uy lực một đao kia, nhưng lực lượng áp chế từ hoàn cảnh chung quanh ngày càng co rút lại hơn, tinh khí thần trong cơ thể không còn lại chút nào, phun ra một ngụm tâm huyết.
Trong toàn bộ không gian, ngoại trừ thủy tinh hình thoi đang không ngừng hấp thu lấy kết cấu vạn vật, tất cả mọi người đều hoảng sợ ngốc trệ, nhìn một màn trước mắt này không cách nào hiểu được.
Dưới một đao, vậy mà thiếu chút nữa đã chém giết Võ Đế!
Đường Kiếp sau khi chém ra một đao, không chỉ đao khí thế đi không giảm, ngược lại càng thêm cường đại, tản mát ra khí uẩn cực kỳ mạnh mẽ, che kín lấy không gian bốn phía, phảng phất như tự thành một Vực Giới vậy!
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Lực lượng Chu Tước Đao tựa hồ đã phát huy ra 100%, nhưng điều này... Làm sao có thể? Coi như là cường giả Võ Đế bình thường cũng không có khả năng hoàn toàn phát huy ra uy lực của huyền khí cửu giai a!
Vũ kinh hãi nhìn đao uẩn kết giới quanh thân Đường Kiếp, phảng phất như nếu đặt mình trong đó sẽ bị vô số đao mang triệt để chém nát bấy vậy.
- Chẳng lẽ là...
Trong mắt Lế hiện lên một tia hiểu ra, nàng gỡ xuống tiểu cổ treo bên hông, nhẹ nhàng vỗ xuống.
Phanh!
Chỉ đánh một cái bình thường, tiếng trống chấn lên, toàn bộ không gian đều chấn động, phảng phất thế giới vô tận đều muốn sụp đổ xuống, mỗi người đều như bị một tảng đá lớn đánh lên tim, bỗng nhiên sắc mặt đại biến! Những cường giả Võ Hoàng tu vị khá thấp của Thánh Hỏa Điện càng lập tức há miệng phun ra máu tươi, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, hoảng sợ không thôi.
Mà bốn phía Lê cũng vì trống trận xuất hiện mà bắt đầu dần dần trở nên có chút bất đồng..., cũng giống như Chu Tước Đao kia, tự thành một Vực Giới!
- Thì ra là thế!
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia tinh mang, nói:
- Ta hiểu được! Dưới lực áp chế của Nặc Á chi chu, nơi này kỳ thật chính là không gian do huyền khí vận luật cấu tạo thành! Theo Nặc Á chi chu dần dần hiển hiện, lực lượng tất cả sinh linh liền không ngừng bị áp chế, mà huyền khí dưới sự ảnh hưởng của lực lượng này lại không ngừng được tăng cường!
Thân ảnh Lý Vân Tiêu không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh phương thủy tinh hình thoi, một cái chuông nhỏ không ngừng huyễn hóa trong lòng bàn tay, phát ra khí uẩn cường đại, cơ hồ trấn áp một phương, loại uy lực này chỉ cảm thụ thoáng một chút đã khiến người sởn hết cả gai ốc!
Cũng là một đạo Chung chi Vực Giới hiển hiện quanh thân hắn, lộ ra cổ vận dạt dào.
Ánh mắt của hắn đảo qua mấy người trên không trung, cuối cùng rơi vào trên người Phong Ấp và Xa Húc Nghiêu ở phía xa, trong đôi mắt một mảnh lạnh như băng, lạnh giọng nói:
- Hai vị Võ Đế đại nhân, các ngươi sao thế!
- Chi!
Phong Ấp đột nhiên lắp bắp kinh hãi, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cái chuông nhỏ trong tay Lý Vân Tiêu, cảm nhận được một loại lực lượng còn cường đại hơn cả Chu Tước Đao lúc trước. Hắn vội vàng lấy ra Ngũ Hành Ngự Thú Hoàn của bản thân ra, tuy rằng chưa phải là huyền khí cửu giai thành phẩm, nhưng cũng tản mát ra một đạo kết giới, bảo hộ hắn bên trong, cảm nhận được lực lượng bảo hộ bành trướng lúc này trong lòng mới thoáng yên tâm lại.
Mà Xa Húc Nghiêu lại cuống quít lấy ra vài đoạn gậy gộc, tổ hợp thành một cây chiến thương chắn ngang trước người, lực lượng huyền khí bát giai cũng không ngừng liên tục tản ra, tuy rằng không cách nào tự thành Vực Giới, nhưng cũng vô cùng cường đại.