Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiễm Dịch hét lớn:

– Tất cả dũng sĩ Cửu Thiên cảnh theo ta cùng nhau công phá chiến hạm nàu!

Hắn vận chuyển Chân Nguyên, làn da trở nên một mảnh đỏ bừng, gương mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, có dấu hiệu Long Hóa, bạch kiếm trong tay càng phát ra hàn mang chói mắt, hắn dẫn đầu xông tới trước.

Sau lưng tổng cộng tụ tập tám gã Hải tộc Cửu Thiên cảnh, bọn họ đều tăng nguyên lực lên tới cực hạn, liều lĩnh phóng tới chiến hạm.

Sắc mặt Kinh Vĩnh Dạ trầm xuống, quát:

– Ngăn lại.

Kiếm quang trong tay hắn quét qua, giống như khổng tước xòe đuôi chém tới trên người Nghiễm Dịch.

“Phanh”

Kiếm thế Nghiễm Dịch rơi xuống, trực tiếp ép lên trường kiếm của Kinh Vĩnh Dạ, tóe lên từng đạo kiếm vân nhộn nhạo, không ngừng cắt vào trên thân hai người, chỉ có điều thân thể Hải tộc rất cường hãn, từng miệng vết thương nứt ra, nhưng không thấy máu tươi, mà Kinh Vĩnh Dạ một dưới thân kiếm trên người đã đầy vết thương, trường y bị máu nhuộm đỏ bừng

Trong lòng Kinh Vĩnh Dạ kinh hãi, vừa rồi hắn giao thủ mấy kiếm với Nghiễm Dịch cũng không có uy thế như hiện giờ, xem ra đối phương đã lấy ra át chủ bài rồi.

“Phanh”

Trong mắt Nghiễm Dịch bắn ra hàn quang lạnh như băng, bảo kiếm trong tay chém ra không chút quy tắc, một kiếm nhanh hơn một kiếm, đến lúc sau cơ hồ đã không thể thấy rõ kiếm thế nữa, chỉ có kiếm vân nhộn nhạo ra khi hai kiếm chạm vào nhau, còn có máu tươi trên người Kinh Vĩnh Dạ bắn ra cũng ngày càng nhiều hơn.

Bọn người Qua Chính Tường kinh hãi, muốn phi thân cứu viện, lại bị cường giả Cửu Thiên của đối phương bám sát lấy, căn bản không dứt ra được.

Tất cả các màn chém giết kịch liệt trên bầu trời đều chiếu vào trong mắt Nhân tộc trong thành, tất cả mọi người thấy mà tâm kinh đảm hàn, không biết kết quả thắng bại thế nào.

Lương Nguyên Cơ liếm lấy bờ môi khô khốc nói:

– Phi Dương đại nhân, chúng ta cũng ra tay đi?

Người tiểu đội Chiến Nhận cũng tràn đầy nhiệt huyết kích động, tuy rằng trong lòng có chứa ý sợ hãi, nhưng chiến ý lại ngập trời.

Lý Vân Tiêu nói:

– Mọi người phải cẩn thận đấy.

Lương Nguyên Cơ sững sờ, nói:

– Đại nhân không đi cùng chúng ta sao?

Lý Vân Tiêu lắc đầu.

Sắc mặt Lương Nguyên Cơ trầm xuống, một lát sau mới nói:

– Hi vọng đại nhân lấy đại cục làm trọng.

Nói xong, hắn liền dẫn người tiểu đội Chiến Nhận phóng lên trời, lao tới chỗ chiến hạm kia.

Hắn cho rằng Lý Vân Tiêu vẫn còn so đo chuyện trước kia, Lý Vân Tiêu cũng lười đi giải thích, chỉ nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Nhuận Tường, chỉ cần đối phương ra tay hắn liền ra tay.

“Oanh”

Trên không chiến hạm truyền đến một tiếng chấn vang, Kinh Vĩnh Dạ bị Nghiễm Dịch một kiếm đánh bay, cả người rơi vào trong chiến hạm, đánh nát một mảnh.

Sau đó Nghiễm Dịch hét lớn một tiếng, trường kiếm hóa thành kiếm hình thật lớn lăng không chém xuống, ầm ầm một tiếng liền đâm xuyên qua toàn bộ chiến hạm bát giai.

Tất cả Nhân tộc trong lòng đều chấn động mãnh liệt, hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy phòng ngự trên chiến hạm thoáng cái liền bị tiêu diệt, trên chiến hạm không ngừng có linh khí tràn ra, hạm thân rủn run, trở nên cực kỳ bất ổn.

– Không tốt tất cả mọi người mau lui lại

Qua Chính Tường kinh hãi, đột nhiên quát, chiến hạm kia xem ra tựa hồ sắp nổ rồi.

Võ giả Nhân tộc hoảng hốt, nguyên một đám quay người lao xuống, thối lui lại vào trng thành.

– Đừng, chớ đi ah, nhanh tới cứu ta

Đột nhiên một giọng nói truyền đến, chỉ thấy Nhan Thụ Thư bị một gã cường giả Cửu Thiên cảnh của đối phương kích thương, chấn vào trong chiến hạm.

Vài tên võ giả Tồi Sơn Tông kinh hãi, vội vàng tiến lên cứu viện.

– Hừ, con sâu cái kiến

Tên cường giả Hải tộc kia quay mặt đi, trong đôi mắt tuôn ra sát khí, hét lớn một tiếng liền lăng không chấn ra một quyền, lập tức nổ nát hai gã võ giả Tồi Sơn Tông tại chỗ.

Mấy người còn lại khác đều sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng quay người bỏ chạy, một khắc cũng không dám trì hoãn.

Trên mặt Nhan Thụ Thư lộ ra vẻ tuyệt vọng, đột nhiên xem nhìn Nguyễn Tích Tuyền ở cách đó không xa đang muốn rời đi, hô to nói:

– Tích Tuyền đại nhân, cứu ta ”

Nguyễn Tích Tuyền xoay đầu lại, nhướng mày, lại nhìn thoáng qua đối thủ của Nhan Thụ Thư, lập tức nói ra:

– Thụ Thư đại nhân, ngươi nhất định phải ráng chống đỡ. Ta bị thương không nhẹ, nhưng trên tinh thần sẽ ủng hộ ngươi, chỉ cần có quyết tâm bất bại thì nhất định có thể chiến thắng bất luận khó khăn nào.

Nói xong hắn liền xoay mặt lại, chỉ mấy tích tắc Nguyễn Tích Tuyền đã biến mất không thấy đâu nữa, tốc độ kia cực nhanh, căn bản chẳng giống bị thương chút nào.

Nhan Thụ Thư lập tức mắt choáng váng, thoáng cái lâm vào trong tuyệt vọng.

Toàn bộ bốn phía chiến hạm rất nhanh lui hết không còn người nào, Hải tộc còn chưa hoàn toàn lui lại, nhưng tên địch nhân Cửu Thiên cảnh kia lại nhìn chằm chằm vào hắn, tựa hồ chỉ có đích thân xé rách hắn mới bằng lòng bỏ qua, mà khí tức cuồng bạo trên chiến hạm cũng càng ngày càng mạnh, sợ rằng không chịu được bao lâu nữa.

Sắc mặt Nhan Thụ Thư một mảnh xám trắng, bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng ngời, chỉ thấy từ trong thân hạm chui ra một người, chính là Kinh Vĩnh Dạ trước kia bị Nghiễm Dịch đánh bay vào, tuy rằng người đầy máu tươi, nhưng trong hai tròng mắt vẫn lập loè tinh mang, tựa hồ vẫn còn rất tốt.

– Vĩnh Dạ đại nhân, ở đây, nhanh tới cứu ta.

Nhan Thụ Thư đột nhiên hô to một tiếng, trong mắt lộ ra dục vộng muốn sống, lộ vẻ khát vọng mãnh liệt.

Kinh Vĩnh Dạ cũng biết chiến hạm sắp phát nổ, đang định rời đi nhưng thấy Nhan Thụ Thư, lập tức phi thân lao đến, lớn tiếng nói:

– Đồng loạt ra tay đánh chết hắn.

Kiếm khí trong tay hắn chợt lăng không mà lên, nhân kiếm hợp nhất đâm tới tên cường giả Hải tộc kia.

– Ân?

Tên cường giả Hải tộc kia biến sắc, uy lực một kiếm kia khiến hắn không thể không toàn lực ứng phó, hắn nổi giận gầm lên một tiếng trên quyền phong lóe ra kim quang, dùng thân thể đánh tới kiếm khí kia.

Nhan Thụ Thư hai mắt tỏa ánh sáng, quát to:

– Tốt, dốc hết toàn lực liên thủ giết tên này đi!


Hắn cắn răng một cái, khí tức trên thân cũng tăng vọt tới cực điểm, lập tức phát huy tiềm năng đến mức lớn nhất, hóa thành một đạo quang mang lao xuống bên dưới.


– Cái gì?


Người toàn thành đều trừng lớn mắt, sao lại có người vô sỉ như thế được chứ?


“Oanh”


Quyền mang của tên Hải tộc kia trực tiếp đánh lên trường kiếm Kinh Vĩnh Dạ, thân kiếm phát ra chiến minh cực lớn, không ngừng run run, từng đạo quyền kình xuyên thấu qua thân kiếm chấn nhập vào cơ thể Kinh Vĩnh Dạ, khiến cả người hắn đều run rẩy kịch liệt.


Giờ phút này hắn cũng nhìn thấy Nhan Thụ Thư phi thân đào tẩu, liền tức không chịu được, chợt phân thần, kiếm mang trong tay lập tức chống đỡ hết nổi, bị quyền kình của đối phương đánh bay, kình lực đánh vào trong cơ thể hắn khiến hắn phun ra một ngụm tâm huyết, thân thể lần nữa bị đánh bay vào trong chiến hạm.


Tên Hải tộc Cửu Thiên cảnh kia thấy Nhan Thụ Thư chạy mất liền giận tím mặt, đang muốn tiến tới xé rách Kinh Vĩnh Dạ, nhưng sắc mặt lại đột nhiên đại biến, vội vàng phi thân hóa thành hào quang bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK