Chủ pháo oanh kích rốt cục nhịn qua được.
– Phốc!
Bạc Vũ Kình trực tiếp phun ra một búng máu lai, tay trái quyết ấn mở ra, liền một tinh thần lực tản ra, đem mình và Lý Vân Tiêu cuốn vào, tiêu thất ở tại chỗ.
Tinh thần lao tù trên người Hồ Lô Tiểu Kim Cương và Đại Ngạc Ngư cũng trong nháy mắt mất đi hiệu lực, hai vị sau khi ra ngoài tìm không được Lý Vân Tiêu, đều đờ đẫn đứng trên không trung, không biết làm sao.
Thủy Tiên trong lòng một trận lo lắng, chỉ vào không trung nơi nào đó nói:
– Tại đó!
Nàng rất sợ Bạc Vũ Kình đem Lý Vân Tiêu bắt đi.
– Đừng hòng rời đi!
Bắc Minh Kháng Thiên sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên nhất chiêu ngô sinh có nhai đã đánh tới.
Để giết Lý Vân Tiêu, hắn coi như là mạng già cũng không cần.
Tân Thần còn lại là lẳng lặng đứng ở một bên, lạnh lùng quan sát, lúc này trên Hãm Không Đảo một mảnh hỗn loạn, thế cục hoàn toàn nhìn không rõ.
– Ầm ầm…
Ở dưới một chiêu thiên ngoại thức kia, Bạc Vũ Kình mang theo Lý Vân Tiêu chạy đi ra.
Để bảo vệ Lý Vân Tiêu chu toàn, Bạc Vũ Kình bị thương lần nữa, phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, hướng phía bên dưới hét lớn:
– Đại đảo chủ!
Lúc này phía dưới từ lâu đã loạn thành nhất đoàn, đại lượng hải tộc bị Nghiễm Nguyên cắn nuốt hết, còn có một chút đau khổ chống đỡ, bao quát cả đám nhân tộc võ giả Liêu Dương Băng.
Ở trong nháy mắt cửu giai chiến hạm xuất hiện, đám nhân tộc võ giả cũng là đại hỉ, cảm giác cứu tinh đến rồi.
Nghiễm Nguyên lúc này vừa lúc đem tên hải tộc sử dụng cửu màu thiên loa tù và ốc hải tộc đánh chết, không chỉ có đem hắn ăn tươi, cửu thải thiên loa chi lực cũng đều bị Như Thị Ngã Văn hấp thu, hắn đã càng giết càng hăng
– Ân?
Nghe tiếng cầu cứu của Bạc Vũ Kình, trong mắt Nghiễm Nguyên ngưng lại, hung mang bại lộ nhìn chằm chằm bầu trời chiến hạm.
Bắc Minh Lai Phong cũng là trong lòng rùng mình, bị Nghiễm Nguyên nhìn chằm chằm đến nội tâm sợ hãi, vội vàng thúc đẩy chiến hạm muốn oanh kích Nghiễm Nguyên.
Bắc Minh Kháng Thiên hét lớn:
– Mục tiêu tập trung Lý Vân Tiêu!
Trên chiến hạm tất cả mọi người đều chấn động, bọn họ trước đó đã thua chạy ra ngoài thúc đẩy chiến hạm, do đó cũng không biết Lý Vân Tiêu.
Chỉ là đối với thái độ của Bắc Minh Kháng Thiên cảm thấy vạn phần kỳ quái, trước đó liều mạng giữ gìn, lúc này cũng liều mạng đánh chết, rốt cuộc trong hồ lô muốn làm cái gì?
Bắc Minh Kháng Thiên cũng là có khổ nói không nên lời, trong lòng đều hối hận tới xanh ruột.
Bắc Minh Lai Phong không dám ngỗ nghịch làm trái ý Bắc Minh Kháng Thiên, lần thứ hai dùng chủ trận nhắm ngay Lý Vân Tiêu. Đam Mỹ Hay
Nghiễm Nguyên liếm môi một cái, lộ ra nụ cười âm lạnh, khen:
– Chậc chậc, huyền khí to lớn như vậy, ta đã cảm ứng được thần lực ẩn chứa trong đó, cũng đủ đem Như Thị Ngã Văn bổ sung tràn đầy a, ha ha
Hai tay hắn bắt một quyết ấn, Như Thị Ngã Văn nhất thời từ nơi mi tâm bay ra, hóa thành một đạo kim liên to lớn, hướng tới không trung đi.
Bắc Minh Kháng Thiên sắc mặt đại biến, cả giận nói:
– Đại đảo chủ Triệu Văn Chiến lúc trước trăm phương nghìn kế muốn giết ngươi, lúc này hắn đã nỏ mạnh hết đà, mất đi tư cách đàm phán với ngươi, chính là cơ hội nghìn năm giết hắn a!
Nghiễm Nguyên cười lạnh nói:
– Có tư cách hay không là do ta quyết định, ngươi thì tính là cái thá gì? Còn nữa, nếu thương thảo xong đó chính là chiến hữu trên cùng một cái trận tuyến, Nghiễm Nguyên ta há là người bội bạc!
– Ừng ực…
Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng, lời này từ trong miệng hắn nói ra, quá mức tức cười, nhưng người nào cũng cười không nổi.
Nhưng người nào cũng không nghĩ ra lúc trước hai người còn sinh tử đánh một trận, dĩ nhiên thực sự kết thành sinh tử minh hữu, quả nhiên là thế sự như kỳ, Càn Khôn khó lường a.
– Ầm ầm…
Mọi người ở đây não động mở rộng ra, Như Thị Ngã Văn hóa thành đài sen thật lớn, như là một khối đá ngầm đánh vào trên cửu giai chiến hạm, kim quang nổi lên, toàn bộ bầu trời đều theo đó rung động.
Chuẩn bị xong chủ trận một kích cũng đột nhiên đánh bạt ra, trực tiếp đánh xuống ở trên Hãm Không Đảo, toàn bộ đảo nhỏ bị nổ banh một khối lớn, lần thứ hai phân liệt không còn hình dáng.
– Không tốt giá đài sen đang hút thu lực lượng của chiến hạm..
Trên cửu giai chiến hạm tất cả mọi người đều hoảng loạn, cho tới bây giờ chưa từng có gặp qua loại tình huống này.
Bắc Minh Lai Phong giận tím mặt, trực tiếp tự chủ trương nói:
– Công kích pháp hoa đài sen!
– Ầm ầm…
Chiến hạm phun ra một đạo quang mang, trực tiếp đem đài sen đánh văng ra vài trăm thước xa.
Nghiễm Nguyên biến sắc, pháp hoa đài sen này còn không có hấp thu đầy đủ lực lượng, chống lại cửu giai chiến hạm có vẻ có chút cật lực.
Bất quá cũng may lực lượng trên cửu giai chiến hạm không ngừng xói mòn, đều bị Như Thị Ngã Văn hấp thu đi vào, thử tiêu bỉ trường dưới, chỉ cần hao tổn ở thời gian nhất định, tất nhiên thủ thắng.
Bắc Minh Kháng Thiên kinh sợ không ngớt, hét lớn một tiếng đã hướng tới Nghiễm Nguyên phóng đi. Có cửu giai chiến hạm hao tổn ở Như Thị Ngã Văn, hắn cũng không sợ hãi Nghiễm Nguyên.
– Hừm, nguyên liệu nấu ăn, ngươi đã nóng lòng muốn chui vào miệng ta như vậy sao?
Nghiễm Nguyên cười lạnh một tiếng, trong tay kim quang ngưng tụ thành hư ảnh đài sen, từng đạo bay ra, trên không trung nhiễu thành một tiên nữ bay trên trời, ầm ầm đánh ra.
Bắc Minh Kháng Thiên thần sắc đại biến, vội vàng trên không trung thi triển thân pháp, liên tục trốn ra ngoài mấy dặm, lúc này mới tránh thoát một kích của đối phương.
Sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi đứng lên, Nghiễm Nguyên giết không nổi, Lý Vân Tiêu giết không được, một loại cảm giác hầu như vô lực ở bên trong tâm lan tràn, rốt cục hét lớn một tiếng, tựu hướng về phía chiến hạm bay đi.
Trong mắt Lý Vân Tiêu quang mang chớp động không ngớt, trong đầu nhanh chóng tính toán, hắn hơi hướng phía Tân Thần cách đó không làm một nhãn thần.
Tân Thần cũng là thần sắc ngưng trọng, ý tứ của Lý Vân Tiêu hắn minh bạch, chính là mong muốn hắn xuất thủ cứu người, thế nhưng giữa hắn và Nghiễm Nguyên còn có giao dịch.
Hắn ngẩng đầu nhìn Nghiễm Nguyên một cái, trên mặt điên cuồng và dữ tợn, để trong lòng hắn hoàn toàn không có ngọn nguồn, lại nghĩ tới lúc trước kết cục của Lãnh Vũ và Cửu Thiên, nhất thời trong lòng đưa ngang một cái.
– Phanh…
Bầu trời bị hắn giẫm lên nổ tung một khối, một cước đá ra đã thuấn di đến bên cạnh Lý Vân Tiêu, một chưởng hướng tới trên người Bạc Vũ Kình vỗ tới
– Tân Thần ngươi…
Bạc Vũ Kình kinh hãi giận dữ, một chưởng kia mặc dù cũng không phải sát chiêu, nhưng lấy lực lượng của hắn lúc này cũng vô pháp tiếp được, bị buộc lui về phía sau.
Tân Thần một chưởng đắc thủ, lập tức nắm lấy Lý Vân Tiêu, liên tục trên không trung bạo giẫm lên, liền phi rơi xuống bên cạnh đám người Liêu Dương Băng.
Bạc Vũ Kình giận dữ nói:
– Nhị đảo chủ, ngươi muốn phản bội chúng ta sao?
Tân Thần cười khổ nói:
– Ngũ đảo chủ, ngươi và đại đảo chủ quá mức thông minh, với các ngươi cùng một chỗ, ta thực sự rất không cảm giác an toàn đấy.