Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Ah đáng chết.

Một người khác kinh hô một tiếng, cũng không dám khinh thường nữa, trong tay lóe lên hàn quang, liền hiện ra một thanh chiến đao sáng loáng, một cổ Chân Nguyên rót vào trong đó, biến màu một mảnh đỏ bừng.

Linh khí bốn phía cũng thoáng cái co rút lại, phảng phất như bị thân đao lập tức rút sạch vậy.

– Liệt Hỏa Đao.

Một đạo hồng mang hiện lên trên không trung, bổ bầu trời ra một khe hở màu đen.

“Vù vù”

Một đao không hề trở ngại chém xuống dưới, như uốn chém Lý Vân Tiêu thành hai khúc.

Người nọ trong lúc đại hỉ, hốc mắt lập tức mở lớn, bóng người bị chém thành hai khúc kia dần dần hóa thành hào quang, biến mất trước mắt hắn.

Lý Vân Tiêu trong nháy mắt đã hiện ở sau lưng hắn, cầm lấy cái búa đập xuống trên đầu hắn.

“Ầm ầm”

Vô số lôi đình từ trên bầu trời đánh rơi xuống dưới, đều hội tụ vào trong búa, lại phóng đại lên gấp mấy lần…, cuối cùng nhất đánh vào trên đỉnh đầu người nọ.

– Ah ah ah

Một tiếng kêu còn thảm hại hơn cả người lúc trước truyền ra, sau đó một cỗ thân thể cháy đen cũng rơi vào rừng rậm vô biên.

Lực đạo lôi điện bị Lý Vân Tiêu khống chế trong phạm vi nhất định, sau khi cảm giác sinh cơ đối phương đã mất đi hơn phân nửa liền ngừng tay lại, chỉ đánh cho hai người trọng thương mà thôi.



Hóa Tu từ đầu đến cuối cũng không nhúc nhích chút nào cả, chỉ là hàn khí trong mắt càng ngày càng lạnh, lạnh lùng nói:

– Dám đả thương người Hải Hoàng Điện ta, ngươi giỏi lắm.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, kinh ngạc nói:. ngôn tình hài

– Không phải ngươi bảo ta chỉ điểm các ngươi một chút sao? Chẳng lẽ ngươi là cố ý lập bẫy rập để ta chui vào sao?

Hóa Tu cảm thấy ngực khó chịu, cả giận nói:

– Tốt vậy thì lại đến chỉ điểm một Võ Đế bát tinh nhỏ nhỏ như ta một chút đi

Sâu trong mắt hắn một mảnh sát cơ, nhưng không còn loại khinh thị lúc trước nữa, chỉ có điều thực lực Võ Đế lục tinh của Lý Vân Tiêu bày ở kia, còn không đến mức khiến hắn phải cảnh giác và kiêng kị.

Hắn há to mồm, trên mặt bắt đầu yêu hóa một bộ phận, há miệng ra cũng lớn bằng nửa quả dưa hầu, trực tiếp nhổ ra một đoàn hỏa diễm màu bạc, không chỉ có nóng bỏng của hỏa diễm, còn mang theo lực trảm kích rất mạnh của kim hệ.

– Ân?

Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ tò mò, lực lượng đoàn hỏa diễm kia cũng không mạnh, nhưng hai loại nguyên tố dung hợp cùng một chỗ, uy lực lại được tăng cường lên gấp đôi.

Hắn vung tay lên, nắm chặt lấy, nắm lấy Lãnh Kiếm Băng Sương trong tay, trực tiếp bổ xuống dưới.

“Phốc phốc”

Một đạo kiếm ý xẹt qua, bổ vào trên ngọn lửa kia vậy mà phát ra thanh âm va chạm như kim loại bất quá vẫn lập tức bỏ hỏa diễm ra.

– Cái gì?

Hóa Tu cả kinh, tuy rằng không trông cậy vào chiêu tổn thương được đối phương, nhưng không ngờ tới Lý Vân Tiêu lại hóa giải dễ dàng như vậy.

Thủy Tiên ở một bên lạnh lùng nói:

– Vân Tiêu đại ca, không cần hạ thủ lưu tình, để cho đám ếch ngồi đáy giếng như bọn họ biết một chút về trời cao biển rộng đi.

Hóa Tu giận tím mặt, gầm nhẹ nói:

– Thủy Tiên sư muội ngươi rốt cuộc là người Hải Hoàng Điện, hay là người ngoài thế?

Thủy Tiên cong miệng, lầm bầm nói:

– Ta đương nhiên là người Hải Hoàng Điện, ta cũng không giống như đám ngồi dưới đáy giếng các ngươi, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì.

– Ngươi..., tốt, tốt lắm.



Hóa Tu tức muốn nổ tung, điên cuồng hét lên nói:

– Vậy thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn, tất cả điều này là do sư muội ngươi bức ta đấy!

Hắn hét lớn một tiếng, cả người trực tiếp yêu hóa, trên trán hiện ra đinh ốc vân, thời gian dần qua mọc lên một cái sừng, làn da trên người chấn động như sóng biển, thời gian dần qua dài ra lân phiến, bao phủ hoàn toàn thân hình hắn lại.

Hung quang bắn ra trong hai tròng mắt hóa thành hai đạo đao khí nhìn qua.

Thủy Tiên đột nhiên cả kinh nói:

– Coi chừng cái đuôi của hắn.

Lý Vân Tiêu một mực đều lạnh lùng nhìn xem biến hóa của hắn, đối phương dù sao cũng là cường giả Võ Đế bát tinh đỉnh phong, không cần Thủy Tiên nhắc nhở hắn cũng đã nhận ra một cổ khí tức nguy hiểm hàng lâm

Một đạo bóng đen lóe lên trên không trung, “BA~” một tiếng liền đánh xuống dưới, như roi chấn khiến trên bầu trời liên tiếp tuôn ra hỏa hoa.

Lý Vân Tiêu thân hóa lôi đình, thoáng cái thôi lui mấy mét tránh đi được.

Trong lòng Hóa Tu nổi giận không thôi, hắn cho rằng nếu không phải Thủy Tiên nhắc nhở thì đối phương tuyệt không khả năng tránh được một kích này:

– Cần nữ nhân tới nhắc nhở, ngươi còn là nam nhân sao?

Lý Vân Tiêu khinh thường cười nhạo một tiếng, nói:

– Có nữ nhân nhắc nhở, cũng là một loại thực lực. Sao hả, ngươi không phục à?

– YAA. A. A.. Nha nha vô liêm sỉ!

Hóa Tu tức đến nghiến răng nghiến lợi, lân phiến toàn thân đều cơ hồ lật lên, cả người lăng không lóe lên liền biến mất tại chỗ.

Thủy Tiên cả kinh nói:

– Hắn là truyền nhân nhất tộc hung mãnh nhất trên biển, bất luận một chỗ da thịt nào trên người đều có thể so với huyền khí cửu giai.

Lý Vân Tiêu tuy cảnh giác, nhưng căn bản không sợ không loạn, Lãnh Kiếm Băng Sương chém vào một góc độ kỳ quái ở bên trái.

Kiếm phong lóe lên trong hư không, một cái nắm đấm đen kịt hiện ra.

“Phanh”

Mũi kiếm trực tiếp chém lên trên quyền mang kia, chấn bay cả người Hóa Tu.



Quyền mang àu xám đen và kiếm khí màu xanh nhạt đụng vào nhau, không ngừng ăn mòn.

Trong lòng Hóa Tu khiếp sợ không thôi, sức bật trong cự ly ngắn của mình cơ hồ ngang với thuấn di, người bình thường căn bản không cách nào bắt kịp tốc độ, mà một kiếm này của Lý Vân Tiêu lại chém một cái rất nhẹ nhàng, tựa hồ như đã sớm nhìn thấu rồi.

– Chẳng lẽ lại là Thủy Tiên sư muội âm thầm nhắc nhở sao?

Hắn tưởng tượng, ý niệm liền lan tràn ra không thể ức chế, cũng chỉ có Chân Thực Chi Nhãn của Ba gia, mới có thể dễ dàng nhìn thấu tốc độ của hắn như thế.

Lập tức ghen ghét dữ dội, trong hai tròng mắt đại hận không thôi.

Hóa Tu đang muốn bạo nộ thì đột nhiên đồng tử co lại, chỉ thấy nắm đấm cứng như bàn thạch kia chống lại Lãnh Kiếm Băng Sương lại bị chém ra một vết máu, hơn nữa miệng vết thương còn đang không ngừng mở rộng ra.

– Cái gì?


Trong lòng Hóa Tu, hắn dưới trạng thái yêu hóa, mặc dù là huyền khí cửu giai trực tiếp chém trúng cũng khó mà tổn thương một chút nào.


Mà giờ khắc này chẳng qua chỉ là kiếm khí đè ép xuống, còn chưa đụng phải quyền phong của mình đã trực tiếp tạo ra mổ vết máu, loại tình huống này chưa bao giờ có


Nếu kiếm kia trực tiếp chém lên người mình thì...


Toàn thân Hóa Tu không khỏi run rẩy, hắn luôn tự hào về thân thể mình, chưa bao giờ e ngại bất luận huyền khí nào cũng không khỏi trở nên kiêng kị…, kinh sợ nói:


– Lúc trước dựa vào nữ nhân, hiện giờ dựa vào huyền khí, ngươi đến cùng biết xấu hổ hay không hả? Là nam nhân thi quang minh chính đại đánh với ta một trận đi?


Lý Vân Tiêu một hồi im lặng, cười mắng:


– Đây là lý luận rách nát gì thế, chẳng lẻ muốn ta tay không tấc sắt, dùng Nhân loại chi khi chống lại yêu thân của ngươi, đây mới là quang minh chính đại sao? Chẳng lẽ Hải Hoàng thu đồ đệ chỉ xem thiên phú và huyết mạch, chưa bao giờ tham khảo chỉ số thông minh sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK