Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn là minh bạch quan hệ giữa Lý Vân Tiêu và Khương Nhược Băng, nhưng nếu giết Đường Khánh, đối với hắn cũng chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, vì vậy cũng không nói ra.

- Ha ha, tiểu tử ngươi cũng thật sự dám suy nghĩ.

Kỳ Thắng Phong cười to nói:

- Đường Khánh không tính là cái gì, nhưng Hồng Nguyệt thành chi chủ không có thể tùy tiện giết như vậy, một ngày Đường Khánh chết đi, trừ phi có người có thể tiếp nhận vị trí này, đồng thời cấp tốc ổn định thế cục, bằng không tạo thành ảnh hưởng khó có thể đánh giá!

Hắn khá có thâm ý nhìn Lý Vân Tiêu, nói:

- Ngươi không biết là cùng với Đường Khánh có cừu oán, cố ý lừa dối ta làm thương đi?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Thật sự có chút khúc mắc nhỏ, chỉ có thể nói rõ ta cùng với đại nhân với nhau có cộng đồng lợi ích quan hệ, hợp tác cùng có lợi.

- Hừm, ít hồ ngôn loạn ngữ, việc giết Đường Khánh tuyệt không có khả năng!

Kỳ Thắng Phong lạnh lùng nói:

- Giết Hồng Nguyệt thành đứng đầu, sẽ thực sự đem bản tọa dẫn hướng tuyệt cảnh. Đến lúc đó không chỉ có là Lỗ Thông Tử, sợ là Thánh Vực cũng sẽ phái người xuất thủ đối phó bản tọa. Bản tọa lại không tự đại đến mức có thể đối phó tất cả mọi người trong thiên hạ!

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

- Nếu không phải cần đại nhân xuất thủ, ai lại đi tìm ngài?

Kỳ Thắng Phong nhíu đôi chân mày, nói:

- Ai?

Trong mắt của Lý Vân Tiêu hàn quang ngưng tụ, một chữ phun ra, nói:

- Ta.

- Ngươi?

Mọi người tất cả giật mình, Kỳ Thắng Phong đột nhiên cười, nói:

- Tiểu tử ngươi quả nhiên cùng với Đường Khánh có ân oán.

Lý Vân Tiêu nói:

- Việc giữa ta và Đường Khánh không bàn luận thêm, lẽ nào đại nhân không cảm thấy đó là một biện pháp có thể được sao?

Kỳ Thắng Phong rơi vào trầm tư, lo lắng nói:

- Nếu ngươi có thể đánh chết Đường Khánh, quấy đục Hồng Nguyệt thành hồ nước này, để Lỗ Thông Tử mất đi một trợ lực, đích thật là lựa chọn tốt, chí ít đối với ta mà nói, không có bất kỳ tổn thất nào. Chỉ là ngươi có nắm chắc có thể giết hắn sao?

Lý Vân Tiêu nói:

- Không, không có bất kỳ nắm chắc nào. Nhưng nếu như đại nhân nguyện ý trợ giúp ta mà nói, nắm chặt sẽ cực lớn.

Kỳ Thắng Phong cổ quái nhìn hắn một cái, khen:

- Lý Vân Tiêu, ta không thể không bội phục suy nghĩ và khẩu tài của ngươi, thực sự đem ta thuyết phục.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Lợi ích nhất trí đã dễ kết minh. Đại nhân là người thông minh, mà không phải là ta có thật lợi hại.

Kỳ Thắng Phong nói:

- Ngươi nói một chút muốn ta làm sao giúp ngươi, nếu là vũng nước này hãm quá sâu nói, bản tọa chưa chắc sẽ làm.

Trong mắt của Lý Vân Tiêu hàm chứa tiếu ý, nói:

- Đại nhân hiện tại đã nắm trong tay La Thiên, chỉ cần ẩn thân ở trong đám người Hóa Thần Hải, lấy thân phận Hóa Thần Hải xuất thủ trợ ta. Lại thêm thời gian còn có thể đem kẻ gây tai hoạ dẫn hướng Hóa Thần Hải, mặc dù đánh chết Đường Khánh thất bại, cũng có thể để giữa Đường Khánh và Lỗ Thông Tử sản sinh ngăn cách, kết minh một ngày mất đi tín nhiệm, rất nhanh sẽ tan vỡ.

Kỳ Thắng Phong trong mắt sáng ngời, nói:

- Kế này được, khi nào động thủ?

Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu trở nên cực kỳ kiêng kỵ, người này không chỉ có thực lực siêu tuyệt, hơn nữa tâm tư cẩn mật, lòng dạ sâu đậm.

Phó Nghi Xuân cũng là trong lòng hơi có chút sợ hãi, mưu kế như vậy, không chỉ có lấy được Kỳ Thắng Phong tin tương, cho mình thoát thân tranh thủ, hơn nữa tìm được trợ lực cường đại như vậy đối phó Đường Khánh.

Trước hắn cho rằng Lý Vân Tiêu đối kháng Hồng Nguyệt thành không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, mà giờ khắc này càng mơ hồ có hi vọng thành công.

Ở tự thân bị quản chế, bị trong vây tuyệt cảnh, còn có thể đảo khách thành chủ, trái lại nắm mũi Kỳ Thắng Phong dắt đi.

Tâm kế như vậy, để hắn cảm thấy một trận sợ hãi.

Khâu Mục Kiệt cũng là sắc mặt âm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.

Lý Vân Tiêu song quyền nắm chặt, lạnh giọng nói:

- Đường Tâm đại hôn, chính là một thời điểm điều kiện tốt nhất!

- Được!

Kỳ Thắng Phong nói:

- Sẽ lấy Đường Tâm đại hôn vi tiết điểm, thời gian vừa quá, ta sẽ dẫn người lập tức rời khỏi, toàn bộ cục diện rối rắm chính ngươi một người thu thập.

Trong mắt của Lý Vân Tiêu bắn ra hàn tinh một chút, cười nói:

- Đại nhân yên tâm, chỉ cần ngày đại hôn hiệp trợ ta, còn dư lại tự ta bãi bình.

Kỳ Thắng Phong gật đầu nói:

- Trước khi xuất thủ, trước tiên đem ba kiện đồ vật giao cho ta. Lúc xuất thủ, nếu là ngươi còn có thể còn sống, sẽ cầm ngọc bội kia tới tìm ta đi, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi giải trừ cấm chế trên người.

Hắn ném ra một khối ngọc bội cho Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu khẽ cau mày, âm thầm cười khổ nói: Gừng càng già càng cay, nếu là mình Hồng Nguyệt thành không chết, sẽ còn phải chịu hắn khống chế.

Nhưng lúc này đã nghĩ không đến nhiều như vậy, có thể có được Kỳ Thắng Phong tương trợ, đã là thiên đại ngoài ý muốn.

Trước hắn còn lo lắng thế lực phía sau Đường Khánh, hiện tại có Kỳ Thắng Phong tên cao thủ siêu phàm nhập thánh này ở đây, cho dù không thể giết Đường Khánh, có ít nhất nắm chặt mang Khương Nhược Băng rời khỏi.

Kỳ Thắng Phong đối với Phó Nghi Xuân nói:

- Việc này còn phải ngươi từ đó chu toàn, phối hợp Lý Vân Tiêu.

- Dạ!

Phó Nghi Xuân vội vàng đáp, trong đầu mà bắt đầu bày mưu tính kế, cấu tứ bố trí.

Hắn là trong mọi người thật tình thành ý đầu nhập vào Kỳ Thắng Phong nhất, hơn nữa cũng biết mình giới cách không cao, hy vọng có thể xây dựng chút công tích đi ra.

Lúc này La Thiên từ lâu quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, tựa hồ triệt để ngất đi.

Kỳ Thắng Phong lăng không chỉ điểm một chút xuống, “Phốc” đánh bể một chỗ huyệt vị của hắn, đau đớn khiến hắn lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt thống khổ.

Để mọi người kinh dị không ngớt chính là, trên người La Thiên độc tựa hồ đuổi không sai biệt lắm, sinh cơ tràn đầy.

Sắc mặt của Khâu Mục Kiệt âm trầm càng thêm lợi hại rồi, hắn Ngũ Hoa Hạt độc coi như là cực hạn vật, dị thường khó có được, vốn tưởng rằng trong thiên hạ ngoại trừ hắn không người nào có thể giải được, nghĩ không ra đơn giản đã bị Kỳ Thắng Phong hóa đi.

La Thiên từ trong đau nhức tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc và ngây ngốc, liền lập tức sắc mặt trắng bệch, gương mặt kinh khủng, thân thể run liên tục.

Kỳ Thắng Phong tựa hồ sớm có dự liệu, đối với dáng vẻ của hắn làm như không thấy, nói:


- La Thiên, vẫn như cũ do ngươi dẫn đầu, quay về Hồng Nguyệt thành ba. Đã nói nhiệm vụ bắt Lý Vân Tiêu và Khâu Mục Kiệt thất bại, tử thương thảm trọng. Chúng ta mấy người liền hóa thành tùy tùng của ngươi.


- Dạ, dạ... Đại, nhân...


La Thiên cắn môi, trong mắt tràn đầy sợ hãi và xấu hổ, rốt cục khuất phục.


Kỳ Thắng Phong nhìn thoáng qua Bạc Vũ Kình quỳ rạp trên mặt đất, nói:


- Ngu xuẩn, ngươi cũng đứng lên đi!


- Sư, sư phụ...


Bạc Vũ Kình lúc này mới dám lên tiếng, nhưng vẫn như cũ mồ hôi như mưa chảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK