Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn tuy rằng ngoài mạnh trong yếu, nhưng lại vạn phần cẩn thận kiêng kị. Dù sao người trước mắt này danh tiếng quá lớn, hơn nữa thần thức hắn quét tới giống như là bùn chìm biển cả, có thể thấy tu vị đối phương hơn xa hắn.

Bất quá nghé con mới đẻ không sợ cọp, Suất Minh Lãng cũng không quá sợ hãi, dù sao đầy trời đều là cường giả Suất gia, đã vây Lý Vân Tiêu chật như nêm cối, không lý nào không thắng được.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, nhìn chằm chằm hắn, nói:

– Chuyện Suất gia ngươi tự nhiên không quan hệ với ta, các ngươi cho dù bị diệt môn ta cũng chẳng muốn quản, nhưng Tử Lăng là bằng hữu ta, bởi vậy phải qua cửa của ta đã.

Suất Minh Lãng cười lạnh nói:

– Tử Lăng sau khi gả cho ta chính là người Suất gia, không quan hệ với ngươi.

Lý Vân Tiêu nói:

– Vậy bây giờ nàng gả cho ngươi rồi sao?

Suất Minh Lãng khẽ nói:

– Không đến nửa tháng liền gả.

Lý Vân Tiêu nói:

– Chuyện sau nửa tháng, vậy ngươi bây giờ hô cái lông à?

– Ngươi…!

Suất Minh Lãng thoáng cái liền nghẹn lời.

Đại quản gia nói:

– Vân Tiêu công tử, chúng ta biết rõ Tử Lăng là hảo hữu công tử, nhưng Tử Lăng dù sao thân phận thấp kém, sao có thể sánh bằng Đỗ gia đại tiểu thư? Nếu để nàng làm chính thất, chúng ta làm sao ăn nói với Đỗ gia đây?

Lý Vân Tiêu ánh mắt phát lạnh, cười lạnh nói:



– Hừ hừ, vậy chính là nói, các ngươi lựa chọn muốn cho ta một cái công đạo sao?

Trên người hắn tản ra sát khí, đại quản gia lập tức cảm thấy toàn thân mát lạnh, vội vàng bạo lui.

– Không được làm càn!

Suất Minh Lãng nộ quát một tiếng, nói:

– Bắt lấy hắn!

Phần đông võ giả trên bầutrời lập tức sắc mặt trầm xuống, đều nhìn Lý Vân Tiêu tựa như người chết, không biết tên ngốc từ đâu đến, lại dám giương oai ở Suất gia, thật không biết sống chết.

– Dừng tay!!

Đột nhiên một tiếng rống to kinh thiên vang lên̉, toàn bộ phủ đệ đều đung đưa, một cổ sóng âm chi lực rất mạnh khuếch tán ở trên không, chấn cho mọi người hoảng sợ lui về phía sau.

Suất Quân Uy rốt cục hồi thần lại, sau khi hét lớn một tiếng liền tức giận nói:

– Đều cút xuống cho ta!

Suất Minh Lãng cả kinh nói:

– Cha, ta không cần sợ Lý Vân Tiêu này, vì sao phải để hắn làm càn chứ.

“BA~! ”

Suất Quân Uy trực tiếp vung tay lên, một tát tát bay hắn, sau đó cả giận nói với bầu trời:

– Còn không mau cút đi, chẳng lẻ muốn ta nói lần thứ hai?!

Võ giả trên bầu trời đều hít một hơi lạnh, lửa giận của đại lão gia bọn hắn cũng không dám thừa nhận, vội vàng quay người cực nhanh, nháy mắt đã biết mất không còn ai.

Suất Quân Uy nói:

– Đại quản gia, mau lấy linh tương linh quả trân tàng tốt nhất trong phủ tới đây!

– Không cần.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Bản thiếu gia rất bận rộn, không rảnh ăn linh tương linh quả của ngươi. Suất Quân Uy, ta không hi vọng nói chuyện với một kẻ ngốc, ngươi trực tiếp nói rõ ràng với ta đi.

Suất Quân Uy chỉ cảm thấy một cổ lãnh ý dọc theo xương sống, toàn thân lạnh cả người, hắn nuốt vài ngụm nước bọt, ngượng ngùng nói:

– Vân thiếu, chuyện này là như thế này… Kỳ thật… Kỳ thật ta cũng không muốn để Tử Lăng làm thiếp thất đâu… Thật sự… Thật sự…

Hắn thoáng cái cũng không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy trong đầu đều quay cuồng, không rõ Lý Vân Tiêu làm sao biết được, mình dù có giải thích thế nào cũng đều vô dụng…



Lý Vân Tiêu nói:

– Nói không nên lời? Vậy coi như xong, không cần phải nói nữa, trực tiếp nói cho ta biết ngươi kế tiếp định thế nào đi.

– Kế tiếp… Kế tiếp…

Suất Quân Uy toát mồ hôi lạnh, nói:

– Để… Để cho ta và người Đỗ gia lại châm chước xem sao.

Lý Vân Tiêu vung tay lên, lạnh giọng nói:

– Xem ra ngươi hoàn toàn không để ta vào mắt, không cần châm chước nữa, hôm nay Suất gia liền xóa tên khỏi đại lục đi.

Suất Quân Uy kinh hãi, chỉ cảm thấy một cổ sát khí đập vào mặt, trong khoảnh khắc bản thân như rớt vào hầm băng.

Lãnh ý xuyên vào linh hồn kia khiến hắn lập tức thanh tỉnh lại, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, nào có chỗ cho mình lựa chọn, nào có phần để mình châm chước chứ?

– Vân Tiêu công tử chuyện gì cũng từ từ, việc này ta nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, tiểu thư Đỗ gia làm thiếp thất.

Suất Quân Uy vội vàng quát to lên.

Cổ sát ý kia giống như nước đã dìm ngập lỗ mũi mình vậy, nếu lại thêm một chút nữa thì phải bỏ mạng ngay.

Toàn thân Suất Quân Uy đều ướt đẫm, hơn nữa trong lòng kinh hãi đến tột đỉnh, năm đó tu vị Lý Vân Tiêu xa không bằng hắn, nhưng chiến lực lại trên cả hắn. Hắn mấy năm gần đây coi như cũng chăm chỉ khổ tu, thực lực đã sớm xưa đâu bằng nay, nhưng lại đột nhiên phát hiện chênh lệch giữa hai người lại càng lớn.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Quân Uy đại nhân, ngươi vừa nói gì ta nghe không rõ, hình như là để cho hảo hữu của ta chung chồng với nữ nhân khác thì phải?

Toàn thân Suất Quân Uy run lên, vội vàng nói:

– Sai rồi sai rồi, ta nói sai rồi, cái miệng này thật không nghe sai sử!

“BA~! ”

Hắn tát cho mình một bạt tai không chút lưu tình, khóe miệng còn chảy ra máu tươi, vội hỏi:

– Ta sẽ thối hôn ngay! Bản thân ở đây thề, khuyển tử và Tử Lăng tiểu thư là thật tình yêu nhau, tuyệt sẽ không còn người thứ ba chen vào đâu!

– Cha!

Suất Minh Lãng cực kỳ bất mãn, cả giận nói:

– Ta không phản đối thối hôn Đỗ gia, nhưng tiểu tử này quá mức càn rỡ, quá xem mình…

– Câm miệng!



Suất Quân Uy tức giận không thôi, “BA~” một tiếng lần nữa đánh tới một đánh, đánh cho Suất Minh Lãng thất điên bát đảo:

– Không cho phép nói bậy!

Suất Minh Lãng bụm mặt tức đến phát điên lên, chỉ cảm thấy tức giận cả đời này cộng lại cũng không nhiều như hiện giờ.

Nhưng nhìn ahs mắt cơ hồ như muốn ăn người kia của Suất Quân Uy, khí thế lập tức yếu lại, bụm mặt không dám nói lời nào, chỉ tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.

Suất Quân Uy ngượng ngùng cười làm lành nói:

– Vân Tiêu công tử chớ trách, khuyển tử thật sự không hiểu chuyện.

Lý Vân Tiêu nói:

– Trong nhà không hiểu chuyện nhiều lắm chỉ ăn vài tát, ở bên ngoài không hiểu chuyện thì ngay cả mạng cũng ném đi đấy.

– Dạ dạ, Vân Tiêu công tử nói rất đúng.

Suất Quân Uy vội vàng phụ họa nói, hung hăng trừng mắt nhìn Suất Minh Lãng.


Lý Vân Tiêu nói:


– Ngày đó ta giao Tử Lăng cho Quân Uy đại nhân chiếu cố, là tín nhiệm đối với đại nhân, hôm nay thấy chuyện thế này thật khiến ta thất vọng. Ta hi vọng đây là một lần cuối cùng, sẽ không còn lần sau nữa đâu.


Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng lọt vào tai Suất Quân Uy lại như sóng to gió lớn, vội nói:


– Ta cam đoan, tuyệt sẽ không còn có lần sau đâu!


Lý Vân Tiêu nói:


– Vậy là tốt rồi. Nếu có lần sau, ta tuyệt sẽ không nói nhảm với ngươi câu nào nữa đâu.


Suất Quân Uy vội vàng cúi đầu nói không dám, hắn đột nhiên cảm thấy áp lực trên người giảm đi, lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện trong sân sớm đã trống trơn, Lý Vân Tiêu đã không thấy đâu nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK