Tiết Hồng Đào nổi giận đùng đùng, nói:
– Thân phận lại đặc thù, chúng ta cũng đã cho đủ hắn mặt mũi rồi.
Hắn quay đầu đi, liền rời khỏi đại sảnh, đi về hướng Tử phòng kia.
Kỳ Quỷ rốt cục nhịn không được, nói:
– Sẽ không thật là hắn đấy chứ?
– Hì hì, nói không chừng nha. Nếu như Hồng Đào đại nhân còn chưa có trở lại… vậy thì chính xác rồi.
Phi Nghê che miệng cười cười.
Lệ Phi Vũ trong nội tâm “Lộp bộp” thoáng một phát, nói:
– Các ngươi biết rõ người nọ là ai?
Trần Phong cũng lộ ra mỉm cười, nói:
– Chúng ta cũng chỉ suy đoán, có lẽ là một vị bằng hữu vừa mới từ biệt không lâu.
Chu Sở nhẹ kêu một tiếng, nói:
– Ah? Có thể được ngươi được gọi là bằng hữu đấy, khó trách dám không cho Thương Minh mặt mũi, xem ra thật sự có vài phần lực lượng ah.
Dự cảm bất hảo trong nội tâm Lệ Phi Vũ càng ngày càng mạnh, sắc mặt hơi trắng bệch, nói:
– Bằng hữu các ngươi vừa mới từ biệt không lâu họ tên là gì?
– Ha ha.
Trần Phong nhìn gương mặt cơ hồ phát xanh của Lệ Phi Vũ, nội tâm một hồi thoải mái nói không nên lời, cười nói:
– Tin tức trấn Hải Mộc, phi vũ huynh khẳng định đã biết. Giang Tu Chân chính là ở chỗ đó cho vị bằng hữu kia một khối lệnh bài ngũ đẳng, mà thời gian vị bằng hữu kia đến thành Tân Duyên cũng đúng lúc là vài ngày trước. Ha ha, chúng ta cũng chỉ suy đoán thôi, có lẽ sẽ không khéo vậy đâu.
– Không tốt.
Lệ Phi Vũ trên trán toát ra mồ hôi lạnh ra, lập tức đã hiểu rõ người trong Tử phòng kia là ai, vội vàng vọt ra ngoài đại sảnh.
Chu Sở và Tần Xuyên đều sững sờ, Chu Sở hồ nghi nói:
– Ta cũng rất tò mò đấy.
Hắn cũng lóe người lên, đuổi theo Lệ Phi Vũ mà đi.
Phi Nghê “Khanh khách” cười nói:
– Trần Phong ngươi rất xấu đấy, nói thẳng thế, xem Phi Vũ bị hù kìa.
Trần Phong cười nói:
– Hắc hắc, người xấu là ngươi đi? Hiện giờ không nói, nếu gây ra đại sự thì hai bên càng khó mà dàn xếp rồi.
Tần Xuyên kinh ngạc nói:
– Nghe các ngươi nói như vậy, trong lòng ta cũng rất tò mò đấy, rốt cuộc là vị kỳ nhân dị sĩ nào ở đây, không bằng cùng đi xem xem.
Mọi người đồng thời bay ra ngoài đại sảnh, vừa ra cửa phòng, liền trông thấy xa xa một đạo quang mang bay vụt đến.
“Oanh”
Đạo quang mang trực tiếp nện lên đất, chấn lên vô số bụi bặm.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng vang đều bị kinh động, toàn bộ chạy đến quan sát, lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, nhao nhao xoa nhẹ con mắt.
Chỉ thấy một hố to đến vài trượng hiện ra, Tiết Hồng Đào bị đâm ngược trong đó, hai chân run rẩy không thôi.
– Hồng Đào đại nhân
Lệ Phi Vũ cả kinh, lắc mình một cái lao xuống chộp lấy Tiết Hồng Đào, muốn rút hắn ra
“BA~”
Đột nhiên trên người Tiết Hồng Đào bắn ra một đạo lôi quang, trực tiếp giật khiến tay phải hắn tê rần, rút mạnh về.
Đồng tử Kỳ Quỷ cũng co rụt lại, ở trong mọi người, cảm ứng và khống chế của hắn đối với lôi điện là mạnh nhất, nhưng đạo lôi quang kia lóe lên khiến trái tim của hắn nhảy dựng lên một phát, lập tức khẳng định được chắc chắn là Lý Vân Tiêu rồi.
Phi Nghê cũng nhìn về phía hắn, hắn ngưng trọng nhẹ gật đầu.
Phi Nghê đôi mắt đẹp sáng ngời, khóe miệng lộ ra hào quang nghiền ngẫm.
Tựa hồ Lệ Phi Vũ sờ một cái dẫn dòng điện đi nên Tiết Hồng Đào cũng ngừng run rẩy, “BA~” một tiếng chui ra khỏi hố sâu, mặt mũi đều sưng lên, xanh một miếng tím một khối, khắp nơi đều tụ huyết.
– Tên điên, tên điên...
Cả người hắn run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, kêu lên bén nhọn:
– Lệ Phi Vũ đại nhân, nhanh đi gọi cao thủ đến, nhanh đi gọi cao thủ đến
– Ân? Lại tới mấy người nữa.
Tần Xuyên ngẩng đầu, nhìn qua xa xa, mấy đạo quang mang bay vụt đến, cũng “Rầm rầm rầm” đánh trên mặt đất, ném ra nguyên một đám hố to, chính là nam tử trung niên được phái đi trước kia, còn có vài tên hộ vệ.
– Ha ha, quả nhiên là người có ý tứ, ở tổng bộ Thương Minh lại dám hung hăng càn quấy như vậy, ta rất tò mò là thần thánh phương nào đấy.
Trên mặt Chu Sở một hồi lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào xa xa nói:
– Nếu ngươi đã không muốn cút ra đây, vậy để ta đến đá ngươi ra ngoài đi.
Hắn đang muốn khởi hành, lại bị Tần Xuyên kéo lại, lắc đầu nói:
– Nơi này là Thương Minh tổng bộ, tất cả đều đã có Lệ Phi Vũ công tử làm chủ, chúng ta không nên ồn ào.
Hắn còn mỉm cười với Lệ Phi Vũ, nói:
– Ta nói đúng không, Phi Vũ huynh.
Trên mặt Lệ Phi Vũ như muốn chảy ra ngước rồi, buồn bực hờn dỗi lên tiếng:
– Ân.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy lo lắng, trước mắt xem ra, người trong Tử phòng kia trăm phần trăm là Lý Vân Tiêu không thể nghi ngờ, cũng chỉ có người có tính cách và thực lực như thế, mới dám làm việc hung hăng càn quấy không kiêng nể gì cả thế này.
Hơn nữa tin tức trấn Hải Mộc hắn cũng vừa biết rõ không lâu, thực lực Lý Vân Tiêu được truyền đi vô cùng kì diệu, mặc dù không thể tin hết, nhưng nhất định cũng phi thường khó giải quyết.
Hắn suy nghĩ có nên thỉnh động cao thủ Thương Minh tới triệt để trấn áp Lý Vân Tiêu hay không, để tránh đấu giá hội sắp bắt đầu cũng bị liên lụy.
– Mau gọi cao thủ, Lệ Phi Vũ nhanh đi gọi cao thủ đến ah!
Tiết Hồng Đào vẻ mặt máu đen, tru lên như heo bị chọc tiết.
Người vây xem bốn phía đều trợn mắt há hốc mồm, kinh hồn táng đảm, đến cùng là người nào lại to gan như vậy, ở thành Tân Duyên cũng dám đả thương người Thương Minh.
Hơn nữa còn là người phụ trách Tĩnh Nhã thánh địa, đây là nhân vật trọng yếu của Thương Minh a.
– Gọi cao thủ? Lời ta vừa nói ngươi hoàn toàn không nghe vào tai sao?
Đột nhiên một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên, Tiết Hồng Đào “Ah” một tiếng, gương mặt như bị người nhéo lấy vạy, không có chút máu, cả thân thể càng như run rẩy.
Đồng tử bọn người Lệ Phi Vũ đột nhiên co lại, nhìn lại trên bầu trời, một hồi chấn động nhộn nhạo ra, một gã nam tử áo trắng sắc mặt như nước, lạnh nhạt mà đứng.
– Lý Vân Tiêu.
– Vân Tiêu công tử.
– Vân Tiêu huynh.
Các loại tiếng kinh hô vang lên, tuy rằng mấy người Phi Nghê đoán được là Lý Vân Tiêu, nhưng trông thấy chân nhân hắn xuất hiện, cũng khẽ giật mình
– Ân? Các ngươi sao cũng tới?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu quét qua mọi người, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ, chỉ nhàn nhạt nói.
Phi Nghê nhõng nhẽo cười nói:
– Đấu giá hội thành Tân Duyên sắp diễn ra, ta và Kỳ Quỷ cũng không có việc gì, nên qua đây xem thử.
Trần Phong cũng lạnh nhạt cười nói:
– Ta và nội tử cũng không vội trở về, nên cũng một đường theo tới, không thể tưởng được có thể gặp lại Vân Tiêu huynh, tam sinh hữu hạnh a.
Sắc mặt Lệ Phi Vũ lạnh xuống, cắn răng nói:
– Lý Vân Tiêu, nơi này nói thế nào cũng là tổng bộ Thương Minh, ngươi không cảm thấy mình hơi khinh người quá đáng sao?
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, nói:
– Thì ra là Phi Vũ huynh, nhiều năm không gặp, phong thái như trước. Chẳng lẽ nơi này là tổng bộ Thương Minh liền có thể tùy tiện khi dễ người ngoài sao? Nếu là như thế, ngươi liền trực tiếp nói cho ta biết, cũng nói cho tất cả mọi người ở đây biết đi.