- Phụ thân, hắn, chính là hắn, hắn chính là người đánh ta.
Đồng tử Lương Nghiệp hơi co lại, Tiêu Minh Huy bên cạnh nhíu mày, khẽ lắc đầu, ý bảo ngàn vạn đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Trên lôi đài, Trình Ngọc huyễn hóa ra Đại Địa Chi Hùng mở to mắt ra nhìn, thân thể khổng lồ đình trệ trên không trung, khó có thể tin. Sau khi hắn yêu hóa, một quyền kia sánh ngang Võ Hoàng tam tinh, lại bị một tiểu tử Võ Tông ngũ tinh đỡ được, hơn nữa nhìn bộ dáng rất thành thạo.
Kỳ thật một quyền này Lý Vân Tiêu căn bản không cần phải triệu hoán Ma Thiên Chiến Giáp, nhưng chỉ sợ bảo hộ Mai Đông Nhi không chu toàn, vì bảo hiểm nên triệu hoán ra.
Lý Phong Vũ thấp giọng nói bên tai Trương Lăng Hoa:
- Tiểu tử này là người nào? Chiến y của hắn vô cùng cổ quái, ta có cảm giác nhìn không thấu.
Trương Lăng Hoa thần sắc vẫn lạnh như băng, không có lên tiếng.
Lý Vân Tiêu nhìn qua Trình Ngọc vẻ mặt ngây ngốc, quyền kình bốn phía tiêu tán, hắn thu áo giáp vào mi tâm, lạnh như băng nói ra:
- Chơi chán chưa?
XÍU...UU!!
Hắn lập tức xông lên, đánh ra một quyền vào ngực Đại Địa Chi Hùng, không có dùng nguyên lực chấn động gì cả, thuần túy là thân thể đánh ra mà thôi, không khí chấn động ken két, không gian áp súc dưới quyền kình này.
- Cái gì?
Tất cả mọi người kinh hãi, đặc biệt là cao thủ trên đài xem xét, bọn họ càng nhìn ra một quyền này lợi hại cỡ nào.
Ngay cả Phong trưởng lão vô cùng bình tĩnh cũng chấn động, sợ hãi nói:
-Không có nửa phần nguyên lực, điều này sao có thể?
Trình Ngọc hét lớn một tiếng, tiếng hét vang vọng cả đỉnh núi, một đấm đầy lông xù áp súc không gian đánh tới. Hắn không tin tà, Một quyề sánh ngang thực lực Võ Hoàng tam tinh, hơn là Đại Địa Chi Hùng yêu thú sở trường lực lượng lại không đánh lại đối phương.
Oanh!
Hai lực lượng đụng vào nhau, không gian bị áp súc dưới một quyền của Đại Địa Chi Hùng cũng đình trệ mấy hô hấp, cứ tiếp tục áp chế xuống, trực tiếp làm nắm đấm của hắn xệ xuống.
Ba ba ba!
Âm thanh nổ vang từ cánh tay Đại Địa Chi Hùng truyền tới, hắn bị một quyền này đánh nổ cả cánh tay.
- Ah!
Một tiếng kêu thảm thiết từ miệng Trình Ngọc vang vọng các nơi, hắn vội vàng thu hồi nắm đấm, cánh tay bị nghiền nát, thân thể yêu hóa cũng dần dần bắt đầu biến mất, mà quyền kình của Lý Vân Tiêu càng tiến lên, không gian vặn vẹo trực tiếp nổ vang, khí kình đánh vào ngực của hắn!
Thân ảnh lông xù cực lớn bay lên giữa không trung, bay thẳng vào trong sơn cốc.
Tràng cảnh giống như đúc lúc hắn đối phó Bạch Tử Mặc, đều bị quyền kình của hắn đánh bay vào sơn cốc, không thể ngờ báo ứng tới nhanh như vậy.
- Trình Ngọc!
Sư phó Trình Ngọc là trưởng lão họ Lục lao tới thật nhanh, hai mắt đầy lửa giận nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, thần sắc khinh thường, tên trưởng lão kia tức giận hét liên tục, nhưng mà không có thời gian thu thập hắn, đuổi theo Trình Ngọc bay vào trong sơn cốc.
Lý Vân Tiêu đáp xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Mai Đông Nhi, cười nhạt nói:
- Ngươi không sao chớ?
- Ngươi, ngươi là thực?
Mai Đông Nhi vào lúc này mới kịp phản ứng, nhìn qua bộ dáng Lý Vân Tiêu, vẻ mặt khiếp sợ, như thế nào cũng không thể nào tin nổi, trong lúc hoảng hốt, ảo ảnh nam tử kia lại một quyền đánh bay dã thú cứu nàng, đây là thật!
Lý Vân Tiêu cười to nói:
- Nào có ảo thuật lợi hại như thế, có thể trực tiếp đánh bay gấu đen a?
Mai Đông Nhi vẫn giật mình nói:
- Có thể, thế nhưng mà, thế nhưng mà thực lực ngươi làm sao đánh thắng Trình sư huynh?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Con sâu cái kiến mà thôi, bóp chết quá dễ dàng.
Người ở bốn phía đều khiếp sợ không nói ra lời, bởi vì cảnh vừa rồi chẳng khác gì ảo giác, hiện tại cũng đang thẫn thờ.
Dư trưởng lão lúc này quát:
- Ngươi là người phương nào? Dám can đảm nhiễu loạn đại bỉ của Bắc Đấu Tông ta!
Tuy giọng nói nghiêm khắc, nhưng mà không mang theo trách cứ hay hài lòng.
Lý Vân Tiêu đứng trước mặt Mai Đông Nhi, ánh mắt nhìn qua đài xem xét, lạnh nhạt nói:
- Ta không quản đại bỉ của tông môn các ngươi, mạng của bằng hữu ta nguy trong sớm tối, tự nhiên phải xuất thủ cứu giúp. Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ không cứu sao?
Dư trưởng lão cao giọng nói:
- Cứu người là đúng, nhưng Bắc Đấu Tông có quy củ của Bắc Đấu Tông, ngươi nhúng tay vào, phá hư tỷ thí, đây là phá hư quy củ. Hiện tại nhanh chóng báo danh và lai lịch, sau đó đứng yên một bên, nghe xử lý!
Hà Ứng Dong kéo dài mặt, tức giận nói:
- Quy củ là chết, người là sống, nếu mọi người chết, quy củ dùng làm cái gì! Lão thân vừa rồi cũng muốn cứu người, nếu Đông Nhi là ta cứu, ngươi có phải cũng bảo ta báo danh và lai lịch, đứng yên một bên chờ xử lý hay không?
Dư trưởng lão biến sắc, không thể ngờ Hà Ứng Dong lại công khai nhắm vào hắn, hừ lạnh nói:
- Hà trưởng lão, chú ý thân phận của ngươi!
Hà Ứng Dong lúc này mới cảm thấy được trước mặt bao người nên không ổn, hừ lạnh một tiếng, nhìn qua Lý Vân Tiêu truyền âm nói:
- Tiểu tử đừng sợ, có lão thân ở đây, bọn chúng không dám làm gì ngươi đâu!
Không nói đến Lý Vân Tiêu cứu Mai Đông Nhi, cho dù là bản thân hắn, Hà Ứng Dong cũng thập phần ưa thích, muốn thu nạp làm môn hạ.
Lý Vân Tiêu kéo tay Mai Đông Nhi, dặn dò:
- Đến bên sư phụ ngươi đi.
Hắn đã dự cảm chuyện kế tiếp không quá tốt, sợ làm Mai Đông Nhi bị thương.
Mai Đông Nhi cả kinh, không chịu đi qua, lo lắng nói:
- Vậy còn ngươi? Ngươi nhanh chóng nghe Dư trưởng lão an bài, ngàn vạn không nên phản kháng, sư phó nhất định sẽ bảo trụ ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, điểm nhẹ lên vai Mai Đông Nhi, lập tức rót khí kình vào trong người của nàng, trực tiếp phong bế kinh mạch của nàng, bắt lấy cánh tay ném qua phía Hà Ứng Dong, nói khẽ:
- Một lát sau tự nhiên sẽ cởi bỏ, lôi đài này không phải ngươi có thể lưu lại.
Hà Ứng Dong tiếp nhận Mai Đông Nhi, mấy hô hấp sau đại biến, bởi vì nàng hoảng sợ phát hiện, Lý Vân Tiêu phong ấn nàng không cách nào giải được.
Lý Vân Tiêu đẩy Mai Đông Nhi xong, lạnh nhạt đứng đó, nói:
- Báo danh và lai lịch chờ các ngươi xử lý, ta thực không có hứng thú gì, nếu không các ngươi tiếp tục, ta đi trước.
Dư trưởng lão cười lên, nói:
- Người trẻ tuổi có chút bổn sự đều dễ dàng cuồng vọng tự đại, coi trời bằng vung, ta rất hiểu được. Nhưng đã xúc phạm quy của của người ta, vậy phải tiếp nhận trừng phạt. Những trưởng bối trong nhà ngươi không có dạy bảo, hôm nay Bắc Đấu Tông sẽ dạy cho ngươi, miễn cho về sau ở bên ngoài tự dưng vẫn lạc, còn không biết vì sao mà chết.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta thấy hôm nào tới thụ giáo a, đại bỉ của các ngươi nên tiếp tục.
- Dong dài với hắn như vậy làm gì, tiểu tử này đáng chết!
Lục trưởng lão bay ra khỏi sơn cốc, đáp xuống lôi đài. Trong tay ôm Trình Ngọc, tròn mắt muốn nứt ra, quát ầm lên:
- Kinh mạch của Trình Ngọc đã đứt đoạn, không có một năm nửa năm thì không cách nào khôi phục đến toàn thịnh. Cho dù khôi phục, sợ tu luyện sau này cũng bị ảnh hưởng, thiên phú cũng ngã xuống!