Linh Mục Địch chắp tay:
- Thì ra là hai vị Tôn Giả đại nhân Xán và Trác.
Hai yêu tộc giật mình kêu lên:
- Ngươi là ai!?
Hai yêu tộc xem xét Linh Mục Địch từ trên xuống dưới.
Yêu tộc răng nanh người đen Trác nói:
- Là linh hồn bám vào khôi lỗi, hay người là người quen cũ mười vạn năm trước?
Linh Mục Địch nói:
- Đúng vậy! Tại hạ là Linh Mục Địch, cầu kiến Lâm, không biết Lâm và hai vị Tôn Giả còn nhớ tại hạ không?
- Bắc vực chi vương Linh Mục Địch!
Xán và Trác rùng mình, trở nên nghiêm túc, cung kính hơn.
Yêu Xán cảm thán rằng:
- Không ngờ Mục Địch đại nhân cuối cùng lại trong thân hình như vậy.
Trong giọng nói chất chứa đầy buồn phiền.
Linh Mục Địch cười nói:
- Cũng không đến nỗi tệ.
Xán vội nói:
- Mời Mục Địch đại nhân vào, Lâm đại nhân chờ đã lâu.
Linh Mục Địch và hai yêu khách sáo vài câu sau đó bước hướng đại điện.
Cửa cung điện tự động mở ra, ba người Lý Vân Tiêu đi theo sau. Xán và Trác không ngăn cản nữa..
Trong điện vốn tối đen, mấy người đi vào bỗng chốc cung điện sáng rực.
Bên trong không lớn nhưng tinh xảo mà trang nhã, cho cảm giác ấm áp.
Linh Mục Địch cao giọng nói:
- Linh Mục Địch đặc biệt đến bái kiến Lâm đại nhân!
Trên mặt đất trước mắt bốn người đột nhiên hiện ra một tòa trận pháp. Trận quang màu xanh chậm rãi dâng lên, lơ lửng trong không trung không tán đi.
Bên trong bỗng nhiên hiện ra một đoàn ánh sáng vàng mơ hồ lập lòe bên trên trận pháp.
Một thanh âm mơ hồ phát ra từ ánh sáng vàng, ngữ điệu trầm ổn bình tĩnh nói:
- Mục Địch đại nhân, lâu ngày gặp lại, đã lâu không gặp.
Linh Mục Địch nghe vậy người khẽ reun, cực kỳ kích động nói:
- Mười vạn năm không ngờ còn có thể nghe thấy giọng của Lâm đại nhân, ta không còn gì luyến tiếc!
Lý Vân Tiêu dùng Diệu Pháp Linh Mục nhìn, ánh sáng vàng lập lòe mờ mịt, bên trong trống không chẳng có gì, chỉ tồn tại một phù văn yêu tộc kỳ lạ.
Lâm dựa vào thuật truyền âm nói chuyện, không rõ tại sao không lộ mặt ra, làm vậy hơi thất lễ.
Nhưng ngày xưa Lâm là một trong bốn cường giả giới vương cảnh, là hoàng của vạn yêu, thân phận và thực lực đều trên Linh Mục Địch, gặp nhau như thế này cũng không có gì không ổn.
Lâm cảm thán rằng:
- Ha ha ha, được gặp mặt bằng hữu cũ một lần thì ta đây cũng vô cùng vui mừng.
Đại điện lặng yên lặng, chỉ có ánh sáng vàng bập bùng chiếu bốn phía dập dờn bóng sáng.
Lâm lên tiếng hỏi:
- Mục Địch đại nhân đến đây chắc không chỉ vì ôn chuyện cũ với ta đúng không?
Linh Mục Địch cười khẽ:
- Ha ha ha! Với ta hì gặp đại nhân là việc ưu tiên nhất, nhưng đúng là có kèm theo chút việc nhỏ.
Giọng Lâm bình tĩnh hỏi:
- A? Là việc nhỏ gì? Nói nghe thử.
Hai người đều là cường giả tuyệt thế vượt qua mười vạn năm, lần nữa gặp nhau thì tâm tình rất kích kích động nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Linh Mục Địch nghiêm mặt nói:
- Phong ấn ma chủ đã mở, quy tắc tập phương trở về thiên địa, ngày ma kiếp lại giáng xuống.
Đoàn sáng vàng không ngừng chuyển động, một lúc sau phát ra thanh âm:
- Đại nhân đến tìm ta là vì việc này? Với trạng thái hiện tại của Lâm khó thể nhận lấy trách nhiệm phong ma lớn lao. Mỗi thời đại có cường giả của riêng nó, cường giả mỗi thời đại gánh vác trách nhiệm của thời đại đó. Thiên hạ hiện giờ đã không thuộc về Lâm.
Linh Mục Địch nói:
- Lâm không phải muốn Lâm đại nhân xuống núi. Chắc đại nhân đã sớm cảm ứng được nữ nhân đang ở ngoài cung điện? Nàng là Thiên Phượng niết thể. Ta hy vọng đại nhân cho nàng Thiên Phượng Chân Vĩ Linh.
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng nhìn đoàn sáng vàng không chớp mắt, hắn muốn nhìn ra manh mối gì nhưng vô ích.
Lâm không nói tiếng nào, thật lâu sau lại lên tiếng:
- Cọng Chân Vĩ Linh này vốn là Thiên Phượng thượng cổ, ta nhận ủy thác của người thay thế bảo quản.
- Nhận người ủy thác?
Đám người Lý Vân Tiêu giật nảy mình, nhưng ba người không biết rõ ràng tình hình cụ thể nhưng giật mình qua đi rồi trở lại bình thường.
Chỉ có Linh Mục Địch là vẫn tràn ngập hoảng hốt, buột miệng hỏi:
- Ai ủy thác?
Lâm im lặng một lúc:
- Ly Chu.
Linh Mục Địch giật bắn người:
- Là nàng!?
Linh Mục Địch lộ vẻ mặt khó hiểu:
- Nếu nàng có Thiên Phượng Chân Vĩ Linh vậy tại sao không tự mình luyện hóa đi?
Lâm nói:
- Một lời khó thể nói rõ ràng, có một số điểm đáng ngờ thì ta càng không hiểu. Ly Chu phó thác Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cho ta, kêu ta trong tương lai truyền nó cho người thật sự tiến hóa thành Thiên Phượng thượng cổ được.
- Thế thì vừa lúc rồi!
Linh Mục Địch vui vẻ nói:
- Nữ nhân ở ngoài điện là Thiên Phượng niết thể, hiện giờ đã là quy chân thần cảnh, tương lai thành tựu không dưới Ly Chu, chắc chắn có thể tiến hóa thành Thiên Phượng thượng cổ thật sự!
Lâm lạnh nhạt nói:
- A? Vậy sao?
Giọng nói tràn ngập không tin.
- Đương nhiên rồi!
Lý Vân Tiêu lớn tiếng nói:
- Nghê tuổi trẻ thông tuệ, huyết mạch trong các đời Thiên Phượng thuộc hàng đỉnh cao, hơn nữa được đến phượng hoàng chân hỏa. Tất cả đều ngụ ý tương lai nàng chắc chắn có thể trở thành Thiên Phượng thật sự!
- Ha ha ha!
Trong quả cầu ánh sáng màu vàng phát ra tiếng cười khẽ:
- Ngày xưa Ly Chu là cửu niết phượng thể, hơn nữa được đến Thiên Phượng chân hỏa chứ không phải phượng hoàng chân hỏa bình thường. Dù vậy thì cuối cùng vẫn không thể trở thành Thiên Phượng thật sự.
Lý Vân Tiêu há to mồm không nói nên lời.
Lâm nói:
- Nếu ngày sau nàng có thể bước vào tạo hóa cảnh, hơn nữa tu luyện viên mãn, lúc trùng kích giới vương cảnh thì ta sẽ cho nàng cọng chân linh này.
Lòng Lý Vân Tiêu máy động hỏi:
- Có cọng chân linh này là có thể xông vào giới vương cảnh?
Lâm nói:
- Ha ha ha, chỉ tăng thêm chút xác suất, giới vương cảnh làm gì dễ trùng kích vậy? Không thì ngày xưa Ly Chu đã không chậm chạp mãi không tiến bộ, Ly Chu chính là cao thủ tu luyện đến tạo hóa cảnh đại viên mãn.
Lý Vân Tiêu triệt để câm nín.
- Khụ khụ, Lâm đại nhân . . .
Cố Thanh Thanh mở miệng nói:
- Tình hình hiện tại khác với mười vạn năm trước, đã không có nhiều cao thủ tạo hóa cảnh, giới vương cảnh xuất hiện. Nếu Phi Nghê được cọng Chân Vĩ Linh này chắc chắn có thể bước vào hư cực cảnh, cũng sẽ đem lại tác dụng rất lớn với ma kiếp.
Quả cầu ánh sáng vàng càng sáng hơn, giọng Lâm truyền ra có vẻ bực mình:
- Ta không hiểu Mục Địch đại nhân đang nói gì, kêu ta dùng cọng Thiên Phượng Chân Vĩ Linh này tạo nên một lâu la hư cực cảnh, ý Mục Địch đại nhân là vậy phải không?
Linh Mục Địch lúng túng co nắm tay phải đặt bên môi ho khan mấy tiếng:
- Lâm đại nhân, Thiên Vũ giới hiện tại không giống chúng ta ngày ưa, không có nhiều cường giả. Hư cực thần cảnh đã là tồn tại ghê gớm.
Lâm giận thật, mắng thẳng mặt:
- Hừ! Linh Mục Địch, ngươi đừng nói bậy bạ. Nếu vậy còn chẳng bằng ta tự mình luyện hóa Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, dù cho Xán hoặc Trác thì hiệu quả còn lớn hơn là huyết mạch Thiên Phượng quy chân cảnh ngoài điện.
Linh Mục Địch nhức đầu, ngẫm nghĩ lại nói:
- Nàng này không chỉ bản thân có điều kiện ưu việt còn là quan hệ tình lữ với Lý Vân Tiêu, truyền nhân đương đại của Giới Thần Bi, chắc cũng là người thiên mệnh chọn trúng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK