Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Vân Tiêu cùng Tô Liên Y ngồi ở dưới, còn có một đôi song bào thai tỷ muội xinh đẹp như hoa bồi ở phía bên phải, khuôn mặt hai người lo nghĩ, tiều tụy không thể tả, không nói một lời.

Bầu không khí trong điện có chút áp lực, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe tiếng khóc nhỏ của hai tỷ muội.

Trận thế này, Lý Vân Tiêu vừa thấy liền hiểu được, mỉm cười nói:

- Đại nhân đến cùng có chuyện phiền não gì, chẳng lẽ là vì Ngô Đại Thành?

Cánh tay Tuyệt Thiên Hàn chấn động, cầm không được chén rượu, làm nó đổ ở trên bàn.

Hai tỷ muội cũng ngừng khóc, ngẩng đầu lên, hai mắt đều đỏ bừng.

Tuyệt Thiên Hàn vội nói:

- Chính phải! Vân Tiêu công tử quả nhiên liệu sự như thần! Công tử có biết Ngô Đại Thành hiện ở nơi nào không?

Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: Ngươi cũng cho hai nữ nhi chạy tới khóc, nếu ta còn đoán không được, vậy chỉ số thông minh của ta không phải quá bình thường sao.

Hắn giả vờ kỳ quái nói:

- Ngô Đại Thành là rể hiền của đại nhân, sao hỏi tới ta?

Tuyệt Thiên Hàn kêu khổ không ngừng, than thở nói:

- Hắn rốt cuộc là vẫn phải chết? Ai, ai, mỗi ngày gặp hai ái nữ lấy nước mắt rửa mặt, ta đây làm cha tim như đao cắt a!

- Ô ô ô!

Hai mỹ nữ lần thứ hai ô ô, lấy khăn che mặt.

Tuyệt Thiên Hàn nói:

- Lúc đó chuyện trong Vân Thê đại trận, mong Vân Tiêu công tử có thể thuật lại, không hề giấu giếm nói cho ta biết.

Lý Vân Tiêu suy nghĩ một chút nói:



- Lúc đó trong đại trận, ta cũng không có gặp hắn. Hơn nữa lúc đó ta còn cố ý tìm người này, lại không có bất luận đầu mối. Nói cách khác sau khi tiến nhập đại trận không lâu, hắn liền tiêu thất.

- Tiêu thất? Lấy suy đoán của Vân Tiêu công tử, hắn sống hay chết?

Trong mắt Tuyệt Thiên Hàn lóe lên một tia tinh mang, vội vàng hỏi.

Lý Vân Tiêu tránh không đáp, mà là cười nói:

- Chết thì sao, sống thì sao? Đại nhân là lo lắng cho nữ nhi của mình sao?

Tuyệt Thiên Hàn nghiêm mặt nói:

- Tự nhiên. Hắn nói như thế nào cũng là con rể của Long Nha Sơn Trang ta, ta há có thể không quan tâm.

Lý Vân Tiêu như thực chất nói:

- Lấy Chân Long Pháp Thân của hắn, ở trong hoàn cảnh đó, người có thể giết hắn không nhiều, lấy cái nhìn của ta, hơn phân nửa là chạy thoát.

- Chạy thoát sao...

Tuyệt Thiên Hàn trầm ngâm, trong mắt lóe ra thần sắc bất định, tựa hồ rất có tâm sự.

Hai nữ nhi càng khóc lớn hơn.

Tỷ tỷ khóc ròng nói:

- Xem ra hắn là ghét bỏ tỷ muội chúng ta, nói những lời kia tất cả đều là giả, lừa đảo, mười phần lường gạt.

Hai tỷ muội ôm nhau mà khóc, khóc thương tâm gần chết.

Tuyệt Thiên Hàn có chút không nhịn được, vỗ bàn một cái quát:

- Khóc cái gì, đừng khóc nữa! Ta nhất định sẽ bắt hắn trở lại cho các ngươi!

Tuyệt Thiên Hàn lại hỏi:

- Chẳng biết Ngô Đại Thành cùng Vân Tiêu công tử có sâu xa gì, vì sao hắn phải giả mạo ngươi?

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Việc này ta cũng rất muốn biết, nói ra cũng kỳ quái.

Hắn lập tức đem việc ở Vĩnh Tương Thành năm đó nói ra.

Tuyệt Thiên Hàn nghe mà vẻ mặt dại ra, lỗ mãng nói:

- Chỉ đơn giản như vậy?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

- Chỉ đơn giản như vậy, lẽ nào đại nhân đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả? Nếu như vậy, sao đem hai ái nữ gả cho hắn, thật là làm Bản Thiếu không thể tin.

Hắn hoài nghi hỏi.



Tuyệt Thiên Hàn trầm mặc, gương mặt tâm sự, trầm ngâm bất định.

Lý Vân Tiêu tiếp tục nói:

- Hơn nữa lúc đó ở Vĩnh Tương Thành, hắn tuyệt không có lợi hại như hiện tại, thực lực này chắc là trong khoảng thời gian đó tăng lên. Đặc biệt là Chân Long Pháp Thân, có người nói không phải là Long duệ căn bản không luyện thành được.

Tuyệt Thiên Hàn tựa hồ hạ quyết tâm nói:

- Nếu công tử cũng biết Chân Long Pháp Thân, liền không có gì đáng giấu giếm, công tử đi theo ta.

Hắn lập tức đứng dậy, mang theo hai người ly khai đại điện, ở trong sơn trang đi nửa canh giờ, đi qua hơn mười đạo hành lang gấp khúc, mới đến một gian mật thất.

Bên trong thập phần rộng rãi, vừa vào bên trong, Lý Vân Tiêu cùng Tô Liên Y lại càng hoảng sợ.

Đập vào mi mắt là một tòa điêu khắc hình rồng thật to, kéo dài vài dặm, rất sống động, tuy là giả, nhưng khí thế kia áp bức mà đến.

Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, lập tức cười nói:

- Nghĩ không ra đại nhân có hứng thú như vậy, làm ra một bức tượng lớn thế kia.

Tuyệt Thiên Hàn hướng về phía Long Thân nhìn một chút, nói:

- Ngươi cho rằng đây là ta làm?

Lý Vân Tiêu nói:

- Chẳng lẽ là tiền bối của Long Nha Sơn Trang lưu lại?

Tuyệt Thiên Hàn nói:

- Có khả năng nói như vậy, nhưng mà không hoàn toàn đúng. Long Thân này đích thật là từ rất lâu trước đây bảo tồn xuống, nhưng nó không phải do người tạo, mà là thiên địa tạo thành.

- Thiên địa hình thành?

Trong lòng Lý Vân Tiêu run lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì, kinh hãi nói:

- Ngưng tụ Chân Long thất bại? Không có khả năng, không có khả năng a!

Tuyệt Thiên Hàn nói:

- Vì sao không có khả năng? Chân Long vốn là thiên địa tinh hoa ngưng tụ thành, nhưng mỗi một thời đại chỉ có thể có một Chân Long tồn tại, thượng cổ Chân Long vẫn lạc đã vô số năm, thiên địa lần thứ hai dựng dục Long Thân có gì kỳ quái? Bằng không trên đời này ở đâu ra Long Tinh?

Long Tinh là sau khi thiên địa dựng dục Chân Long thất bại, sản sinh vô thượng trân bảo ẩn chứa Long Lực.

Lý Vân Tiêu hơi nhắm mắt lại, cảm thụ cổ Long Tức kia, sau đó mở mắt ra, nguyệt đồng hiện lên, ánh sáng xuyên thấu đi qua, chỉ thấy trong Long Thân có Tứ Chi Bách Hài, Chu Thiên kinh mạch, đầy đủ mọi thứ, đích xác không thể nào là do người chế tạo.

- Thế nhưng... Thế nhưng Long Tức này sao yếu ớt như vậy? Nếu thật là hóa Long thất bại, đây chính là một chỗ cự phú a!

Hắn cảm khái nói.

Tuyệt Thiên Hàn cười khổ nói:



- Hóa Long cũng chia rất nhiều giai đoạn, tiến vào tương đối sâu thất bại, mới có Long Tinh xuất hiện. Cự Long này chắc là rất sớm liền thất bại.

Lý Vân Tiêu nói:

- Đó cũng là vật khó gặp.

Tuyệt Thiên Hàn nói:

- Không sai, toàn bộ Long Nha Sơn Trang lấy Long Thân này làm trận nhãn, tạo thành một tòa Tụ Linh đảo, đem linh khí bốn phương cuồn cuộn không ngừng thu nạp đến.

Lý Vân Tiêu nói:

- Nga? Mặc dù đảo này linh khí rất mạnh, nhưng ta vẫn chưa cảm thụ được trận lực ba động, cũng không thấy có hiện tượng Tụ Linh. Chẳng lẽ là nối thẳng đáy biển, từ dưới mà lên?

Tuyệt Thiên Hàn thở dài một hơi nói:

- Vân Tiêu công tử gặp qua Long xỉ chưa?

Lý Vân Tiêu sớm liền phát hiện, chỗ đó bày đặt một khối cung phụng bài, trên có bốn chữ nhỏ kim sắc: Hạo xỉ Nhật Nguyệt.

Đồng tử của hắn hơi co lại nói:

- Chẳng lẽ tương truyền là thật, Long Nha Sơn Trang thật là một quả Chân Long chi xỉ?

Tuyệt Thiên Hàn nói:

- Phải.

Hai tay Lý Vân Tiêu xiết chặt, tâm tình có chút sóng gió nổi lên, Xa Vưu cũng cười như điên nói:

- Ha ha, mượn, nhanh mượn dùng một chút!

Tuyệt Thiên Hàn nhìn hắn một cái nói:

- Đáng tiếc Hạo xỉ Nhật Nguyệt bị Ngô Đại Thành cầm đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK