- Tiểu cô nương không cần sợ hãi, ta không có ác ý.
Tiểu Hồng cắn môi, lạnh giọng nói:
- Vậy là ngươi có hảo ý?
- Ha ha, thú vị.
Trọc Khôn cười nói:
- Xem như hảo ý đi. Trong trận chiến phong ma năm đó, Ma Chủ Đế bị đánh tứ phân ngũ liệt, hiện tại cũng đã tới thời điểm khôi phục.
- Khôi phục?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ngươi nói khôi phục là tiến hành khôi phục trong cơ thể ngươi chứ gì?
Trọc Khôn không chút phủ nhận, cười nói:
- Không hổ là chủ nhân Giới Thần Bi, đúng là như thế. Cũng chỉ có như thế mới có thẻ phát huy đầy đủ uy năng của Ma Chủ!
- Ma Chủ!
Ba người Sí khiếp sợ, Sí nói:
- Những năm gần đây có Ma Chủ mới ra đời?
Trọc Khôn nhìn hắn, cười nói:
- Long tử đại nhân sống an nhàn trong long vực. Mươi vạn năm trước Ma Chủ hàng lâm Thiên Võ Giới, thiếu chút nữa hủy diệt thế giới này. Cuối cùng bị rất nhiều cường giả Thiên Võ Giới liên thủ đánh chết, phân ra trấn áp.
Sí nói:
- Thì ra là thế.
Trọc Khôn kinh ngạc nói:
- Hẳn long tử đại nhân từng gặp Ma Chủ?
Sí trầm ngâm một hồi, nói:
- Cái gọi là Ma Chủ, cũng không chỉ là một người, mà là Thánh Ma khống chế lục đạo ma binh. Trong lịch sử dài dằng dặc của Ma giới, đương nhiên sẽ không phải là ‘ Đế ’ trong lời của ngươi. Hắn cũng như Giới Vương, đến đi đi, xuất hiện rất nhiều thời đại, trăm vạn năm trước cũng có Ma Chủ tồn tại.
Mọi người đều cả kinh, kể cả Trọc Khôn cũng sinh ra hứng thú.
Trọc Khôn càng hỏi:
- Hẳn là năm đó vạn linh vẫn lạc, giới khanh trong long vực này, đều là Ma Chủ gây nên?
- Hừ.
Sí cười lạnh một tiếng, nói:
- Tuy Ma Chủ lợi hại, nhưng thời đại Chân Linh xưng bá thiên hạ, chúng ta thật sự không sợ hắn. Muốn vẫn lạc vạn linh, đánh ra giới khanh, không phải hắn có thể làm được.
Sắc mặt Trọc Khôn đại biến, kinh hãi nói:
- Chẳng lẽ này giới xuất hiện qua...
Ánh mắt Sí trầm xuống, ánh mắt bắn ra hỏa diễm nhìn chằm chằm vào hắn.
Sắc mặt Kính và Mang khó coi, dường như nhớ tới chuyện cũ mà cả kinh, bờ môi trắng bệch.
Đột nhiên Trọc Khôn cười to, nói:
- Ha ha ha, rất tốt, rất tốt! Như vậy vạn linh vẫn lạc, kể cả Dận Vũ trải qua trăm vạn năm chật vật không dậy nổi, cũng có quan hệ với người này?
Đám người Sí không nói, hoàn toàn thừa nhận cách nói này.
Trọc Khôn nói:
- Người nọ hiện ở nơi nào?
Sí nói:
- Cụ thể ta cũng không cách nào biết rõ, sợ rằng chỉ có Dận Vũ biết mà thôi.
- Không tệ, không tệ.
Trọc Khôn ngâm ngâm cười nói:
- Xem ra lần này đi Thiên Võ Giới có thu hoạch lớn hơn ta nghĩ. Trước hết để ta thu ma nguyên của Đế, lại đi tìm Dận Vũ ôn chuyện.
Đám người Lý Vân Tiêu biến sắc, khí tức tăng lên tới cực điểm, tùy thời chuẩn bị ra tay. Nhưng Trọc Khôn điềm nhiên như không có việc gì, ánh mắt của hắn mang theo vẻ siêu nhiên đầy tự tin.
Sí cả kinh nói:
- Ngươi nhận ra Dận Vũ?
Trọc Khôn cười nói:
- Có duyên gặp mặt mấy lần, tuy người này cực kỳ không chịu nổi. Nhưng lại nói tiếp, hắn xem như nguyên lão của Thiên Võ Giới, biết được bí mật không phải ai cũng biết tới.
Dứt lời, hắn giơ tay chỉ vào Lý Vân Tiêu, mỉm cười nói:
- Trước tiên bắt đầu từ ngươi đi, chủ nhân Giới Thần Bi.
- Bắt đầu con em ngươi đúng không?
Lý Vân Tiêu tức giận mắng một tiếng, bỗng nhiên ra tay công kích trước tiên, quát:
- Sát!
Mặc dù hắn không biết thực lực của Trọc Khôn, nhưng từ khí chất ăn nói và biết một ít bí mật của Thiên Võ Giới, đây tuyệt đối là thế hệ không tầm thường.
Hơn nữa đối phương hoàn toàn không bị giới lực áp chế, bộ dáng hung hăng càn quấy, đã biết rõ hắn không từ bỏ ý đồ.
Đám người Bắc Quyến Nam cũng có tâm tư, đã sớm vận lực chờ phát động. Cho nên khi Lý Vân Tiêu ra tay thì lập tức công kích tới.
Bành!
Lý Vân Tiêu trực tiếp hóa lôi, thuấn di đến trước mặt Trọc Khôn, một đạo tử lôi ngưng tụ trong lòng bàn tay, trực tiếp bổ vào cánh tay Trọc Khôn, tử quang tỏa ra khắp bốn phía.
- Cái gì?
Lý Vân Tiêu hoảng hốt, ánh mắt như lồi ra. Tuy có không ít người ngăn cản tử lôi, nhưng đối phương bằng vào không phải ưu thế lực lượng, mà là căn bản không sợ tử lôi, đánh vào tay hắn lông tóc không tổn thương!
Cảnh tượng này làm ba long tử cũng choáng váng không dám tin tưởng.
Trọc Khôn cười nói:
- Như thế nào, có phải cảm thấy không tưởng tượng nổi đúng không? Thiên địa to lớn, vũ trụ bao la, không có gì là không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là kiến thức của các ngươi chưa đạt tới mà thôi.
Hắn lật tay một cái, năm ngón tay như móc câu bóp cổ tay Lý Vân Tiêu. Lý Vân Tiêu đã nửa hóa lôi, năm ngón tay của đối phương bóp vào trong tử lôi, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tâm thần Lý Vân Tiêu chấn động, làm ánh mắt của hắn kinh hãi, bị Trọc Khôn bắt được, hắn không thể giãy ra.
Bốn người khác cũng công kích tới, không ai không đánh ra một kích kinh thiên động địa. Nhưng Trọc Khôn lại mỉa mai, có mắt không tròng, hoàn toàn tự tin mười phần vào thực lực của mình.
Ầm ầm!
Bắc Quyến Nam công kích đầu tiên, đánh ra một chưởng. Trọc Khôn tùy ý mở tay ra, một đạo kết giới xuất hiện.
Một chưởng mang theo lục độc và hư quang đánh lên kết giới, rất nhiều tiếng "Phốc phốc" vang lên, khó lay chuyển kết giới.
Sau đó Phi Nghê, Khúc Hồng Nhan, Tiểu Hồng đánh ra chiêu thức, kết giới hóa thành kim quang, sau đó chấn động và nổ tung.
- Cái gì?
Cảnh tượng này làm đám người Lý Vân Tiêu bị chấn nhiếp, ngay cả ba long tử cũng hoảng sợ, tâm thân thất thủ.
Đột nhiên sắc mặt Bắc Quyến Nam vặn vẹo, hai mắt của hắn mở lớn, nhìn chằm chằm vào Trọc Khôn, nói:
- Ngươi... Ngươi là Trọc Khôn đại nhân?
Tiếng nói mang theo vẻ khiếp sợ, âm điệu biến hình, trở nên bén nhọn, đâm rách bầu trời!
Đám người Lý Vân Tiêu nhướng mày, cái tên "Trọc Khôn" này quá lạ lẫm với bọn họ, nhưng nếu như Bắc Quyến Nam nhận ra, hơn phân nửa cũng là nhân vật của mười vạn năm.
- Ơ ơ, cuối cùng vẫn bị người ta nhận ra đấy.
Trọc Khôn cười nhạt nói:
- Ta cũng có chút ấn tượng với ngươi, ngươi là thủ hạ của bắc vực vương Linh Mục Địch đúng không?
Lý Vân Tiêu nghe vậy, nội tâm của hắn vô cùng nghi ngờ, nam tử trước mặt chính là nhân vật của mười vạn năm trước. Hắn chỉ biết có bốn đại vực vương, chưa từng nghe ngửi qua nam tử tên là "Trọc Khôn".
Bắc Quyến Nam khó kìm nén kinh hãi trong lòng, gương mặt của hắn run rẩy, Lý Vân Tiêu chưa bao giờ thấy hắn thất thố như vậy.
- Trọc Khôn đại nhân, thật sự là... Ngài...
Bắc Quyến Nam lúc này vẫn chưa tin, nhưng thần sắc và ngữ khí cung kính, không ai có thể biết được kinh hãi trong lòng của hắn.
Trọc Khôn gật gật đầu, nói:
- Nếu ngươi đã nhận ra bổn tọa, như vậy còn muốn đối địch với ta không?
Bắc Quyến Nam đắng chát, khẽ lắc đầu nói:
- Vì cái gì? Vì cái gì ngài muốn nhập ma?
Trọc Khôn cười, dường như nghe được chuyện buồn cười nhất, nói:
- Ta vì cái gì không thể nhập ma? Có thể đạt được lực lượng cường đại hơn, càng có tính mạng bền bỉ hơn. Ma tộc có gì không tốt? Vì sao nhất định phải làm Nhân tộc?