Vạn Nhất Thiên tư định, cũng tự hành đi mật thất chữa thương.
Cũng không phải là Lý Vân Tiêu không có hứng thú với bí tàng, mà là dùng trí tuệ Vạn Nhất Thiên, hơn phân nửa cũng sẽ không cho hắn nhúng chàm hoặc là chiếm bao nhiêu tiện nghi, mà chuyện cấp bách bây giờ là đột phá cửu tinh đỉnh phong, cùng với bước vào siêu phàm nhập thánh.
Nhiều ra một chuyện, sợ là nhiều ra rất nhiều phong ba, hắn đã không muốn lại cuốn vào trong phiền phức gì đó.
Sau khi đo vào mật thất, hắn bố trí xuống một ít kết giới, lúc này mới lấy ngọc bội Hàn Quân Đình cho hắn ra.
Ngọc bội có phù văn phức tạp quấn quanh, là một loại bế tắc phù, chỉ có thể phá hư ngọc bội mới biết tin tức trong đó.
“Ba” một tiếng, Lý Vân Tiêu quét thần thức ra, lúc này biến sắc.
– Thành Thạch Xuyên! Vì sao trùng hợp như vậy?
Tin tức che dấu trong ngọc bội là tin tức của Lạc Vân Thường.
Hơn nữa trong ngọc bội nói rõ, Hàn Quân Đình đã thông báo thân phận của Lý Vân Tiêu với Khúc Hồng Nhan, hẹn hắn gặp mặt ở thành Thạch Xuyên.
– Hồng nhan vì ai múa một khúc, ai vì hồng nhan khuynh thiên hạ.
Trong đầu Lý Vân Tiêu xuất hiện kỹ thuật nhảy tuyệt thế, thân thể nóng lên.
Tu luyện không tĩnh tâm, trực tiếp thi triển bí thuật thu nạp nguyên thạch.
Vô số cực phẩm nguyên thạch nổ tung, linh khí khủng bố trong đó bị hấp thu, Lý Vân Tiêu không ngừng thông qua biện pháp hấp thu này làm mình tĩnh tâm.
Chiến hạm lao đi, trong nháy mắt đã vượt qua ngàn dặm.
Hơn tháng sau, cuối cùng cũng thành thấy thành trì.
– Đến! sắp tới thành Thạch Xuyên.
– Dự tính còn nửa ngày là đến.
– Mở toàn bộ trận pháp ẩn nấp ra, để tránh bị người trong nội thành phát hiện.
Trên chiến hạm truyền có tiếng kinh hỉ vang lên, liên tục bay hơn tháng, những người đang điều khiển chiến hạm có phần không chịu nổi.
Trong gương quan trắc hơn mười trượng, đám người Vạn Nhất Thiên nhìn qua, thở ra một hơi.
Vạn Nhất Thiên hừ lạnh nói:
– Bị phát giác thì như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta mượn truyền tống trận chúng không đồng ý?
Trong giọng nói oán khí mười phần.
Từ khi thất bại ở thành Tân Duyên, tính tình của Vạn Nhất Thiên bắt đầu dần dần thô bạo.
Lý Vân Tiêu nhìn qua hình ảnh tòa thành trong kính, hốt hoảng, cũng không chân thực, khó có thể nhìn thấy toàn cảnh.
Tô Liên Y nhìn qua hắn nói:
– Vân thiếu, ngươi có tâm sự?
Ánh mắt mọi người nhìn qua..
Vạn Nhất Thiên cũng nói:
– Phi Dương, sau bế quan hơn tháng qua, ta xác thực phát hiện ngươi tâm sự nặng nề, chỉ là không tiện hỏi thăm.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không có việc gì, chỉ sợ ta không thể đi cùng Nhất Thiên huynh tới Thiên Diệp đảo.
Vạn Nhất Thiên cả kinh nói:
– Vì sao? Có chuyện gì cứ việc nói đi ra, vi huynh cùng làm với ngươi.
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Một ít chuyện riêng, không nên để người khác dính vào. Đến thành Thạch Xuyên ta sẽ gặp một nười, sợ là muốn mỗi người đi một ngả.
Vạn Nhất Thiên kỳ quái nói:
– Người phương nào?
Sắc mặt của hắn biến đổi, cảnh giác nói:
– Chẳng lẽ có ai biết hành tung của ta và ngươi, cố ý chờ ngươi ở thành Thạch Xuyên?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Hẳn là trùng hợp. Ngươi có nhớ lúc rời khỏi thành Tân Duyên, Thiên Giác cho ta một khối ngọc bội?
Vạn Nhất Thiên nói:
– Nhớ rõ, việc này ta cũng nghĩ một hồi, vẫn rất khó giải.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, đúng là Vạn Nhất Thiên lòng dạ đủ sâu, mặc dù lòng tràn đầy nghi hoặc thực sự không hỏi hắn.
– Hàn Quân Đình đưa tin cho ta, có một người đang chờ ta ở thành Thạch Xuyên?
– Là ai? Vậy mà Phi Dương xem trọng như vậy.
– Chủ nhân chính thức sau lưng Tinh Nguyệt Trai, sư phó Hàn Quân Đình.
– À?
Vạn Nhất Thiên nhịn không được kinh hô lên, trong mắt khó có thể tin.
Hắn tự nhiên biết rõ sư phó Hàn Quân Đình là ai, mà Tô Liên Y và những người khác đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
– Nàng, nàng thực xuất quan sao?
Vạn Nhất Thiên sợ hãi nói, ánh mắt chớp động, đang cân nhắc thời cuộc biến hóa.
Lý Vân Tiêu quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào thành Thạch Xuyên đang lớn dần trong kính quan trắc, nói:
– Ai biết được.
Chiến hạm nhanh chóng tới bên ngoài thành Thạch Xuyên, nhưng bởi vì mở trận pháp ẩn nấp nên người trong thành không phát hiện..
Người Vạn Bảo Lâu nhanh chóng thu chiến hạm lại, hơn một trăm người đứng trên không trung nhìn qua phía dưới.
Thành Thạch Xuyên ở bắc vực không tính là chủ thành, nhưng mà quy mô cực lớn, truyền tống trận nằm ở phía đông tòa thành, là khu vực rộng mấy ngàn trượng, có trọng binh canh gác.
Lý Vân Tiêu nói:
– Thông qua thành Thạch Xuyên này rời đi, có lẽ Nhất Thiên huynh sẽ có thể tới Thiên Diệp đảo, ta sẽ không tiễn, bây giờ từ biệt, cáo từ.
Hắn và Tô Liên Y hai người phi thân bay xuống nội thành.
Vạn Nhất Thiên nhìn thân ảnh của hắn, đột nhiên cao giọng nói:
– Phi Dương, chờ ta.
Lý Vân Tiêu dừng thân, quay đầu lại kinh ngạc nói:
– Như thế nào, Nhất Thiên huynh cũng muốn theo ta sao?
Vạn Nhất Thiên cười nói:
– Ha ha, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ xuất quan, vi huynh cũng nên đi gặp đấy.
Sắc mặt của hắn đầy mâp mờ.
Thân thể Tô Liên Y run lên, sắc mặt đột biến, nàng giờ phút này mới biết được Lý Vân Tiêu muốn đi gặp người nào.
Lý Vân Tiêu đau đầu nói:
– Cũng phải, có Nhất Thiên huynh làm bạn, có lẽ rất tốt.
Vạn Nhất Thiên cho hơn trăm cao thủ Vạn Bảo Lâu bay xuống, liền cùng Lý Vân Tiêu bay vào trong thành.
Thần thức của Lý Vân Tiêu cảnh giác, liền phát giác được khí tức hết sức quen thuộc, như ẩn như hiện, đi theo khí tức đó.
Trong tòa thành phồn hoa này rất khoáng đạt, dương liễu phiêu lục, tiếng nước chảy róc rách.
Một cây cầu nhỏ bắc ngang dòng nước, phương xa một tòa lầu nhỏ ba tầng, điêu lan ngọc bích, cảnh đẹp như thơ.
Trên lầu các có bốn chữ lớn: cửu trọng thiên ba.
Vạn Nhất Thiên cả kinh nói:
– Không gian huyền khí —— Thiên Ba Lâu! Không thể ngơ vật ấy nằm trong tay Thần Tiêu Cung.
Trong lầu có âm cổ vang lên, có tiếng nước chảy róc rách cao vút, như thiên quân vạn mã, lại như rót vào lòng người.
Lý Vân Tiêu lẳng lặng đứng trên cầu, nghiêng tai nghe cung âm, không hề đi tới
Tô Liên Y cùng Vạn Nhất Thiên đều cảm nhận được âm luật đang chấn động, trong lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh.
Cầu nhỏ nước chảy dừng lại như lắng nghe cung âm đang vang lên.
Cả hình ảnh giống như tranh vẽ.
Không biết qua bao lâu, tiếng đàn dần dần an tĩnh lại, cả không khí có dư âm lượn lờ.
Một lá liễu rơi xuống, chập chờn trong gió, hấp dẫn ánh mắt Lý Vân Tiêu, cuối cùng nhìn qua cầu nhỏ nước chảy.
Cửu trọng thiên ba có một thân ảnh đang đứng, dung nhan vẻ đẹp, có thể khuynh thiên hạ.
Nữ tử cũng không phải là Khúc Hồng Nhan, mà là Hàn Quân Đình, hiển nhiên là tận lực ăn mặc, làm cho cả sơn thủy thất sắc, bách hoa ảm đạm.
Vạn Nhất Thiên và Tô Liên Y cũng hít khí lạnh, tuy ngày bình thường kết giao bọn họ biết dung mạo của Hàn Quân Đình, đây là cô gái tuyệt sắc, nhưng cũng không nghĩ tới lại đẹp tới trình độ này.