- Ah!
Hắn hét lớn một tiếng, ma khí trên người tăng lên tới cực điểm, hỏa diễm màu đen không ngừng bắn ra chung quanh.
Hắn thu trường mâu lại, lăng không quét ngang một vòng, đánh bay Khúc Hồng Nhan cùng Bạc Vũ Kình, sau đó dùng uy năng to lớn đánh vào không gian, lao ra khỏi áp bách của đâu suất thiên phong.
Vừa thoát ra khỏi áp bách này, đột nhiên một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống, giống như lôi long xé rách trời cao, lực lượng màu tím tỏa ra khí tức hủy thiên diệt địa.
Ầm ầm!
Lôi điện màu xanh đánh vào đỉnh đầu Nguyên Đức, từ trong ót của hắn bay ra ngoài, ma thân lập tức bành trướng sau đó nổ tung.
Vô số lôi điện giống như con rắn nhỏ lan tràn ra chung quanh.
Một tia sáng màu đen hoảng hốt thoát ra ngoài trăm trượng, sau đó nó ngưng tụ thành chân thân Nguyên Đức, lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Hắn không dám dừng lại, vừa hiện thân đã chạy ra xa xa.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn biến mất trong hư vô, Nguyên Đức bỏ chạy chính là vị trí cổ ma tỉnh.
- Ha ha, đặc sắc, đặc sắc!
Kỳ Thắng Phong vỗ tay cười ha hả, quay đầu nhìn qua Lỗ Thông Tử sắc mặt đầy âm trầm, nói:
- Đồ nhi ah, một trận chiến này ngươi cảm thấy như thế nào?
Lỗ Thông Tử xấu hổ cười cười, cũng nói:
- Xác thực rất đặc sắc, không biết ngọn núi kia là huyền khí bực nào, thật sự là kinh thế hãi tục.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Một chút đồ chơi nhỏ mà thôi.
- Ha ha, thì ra là đồ chơi nhỏ.
Lỗ Thông Tử cười nhưng mà trong lòng không cười, ánh mắt kia vô cùng âm lãnh.
Kỳ Thắng Phong cười nói:
- Đi thôi, ha ha, bổn tọa tâm tình thật tốt, chúng ta đi chè chén thôi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nhìn Lỗ Thông Tử cáo từ, nói:
- Nguyên Đức đại nhân khí lượng quá nhỏ, mong rằng thuật trưởng đại nhân khai đạo cho hắn nhiều hơn, cáo từ.
Hắn không dám triệt để xé rách quan hệ với Lỗ Thông Tử, vừa rồi cũng là Nguyên Đức tìm việc cho nên hắn mới ra tay giáo huấn.
Xem như xao sơn chấn hổ, nhắc nhở Lỗ Thông Tử rằng, nói cho hắn biết nếu dám động tới Dương Địch, hắn sẽ liên thủ với Kỳ Thắng Phong, khi đó cục diện áp đảo hắn sẽ xuất hiện.
Sắc mặt Lỗ Thông Tử âm trầm lợi hại, nhìn qua mấy người rời đi, hắn nhìn qua trời cao, vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng Huyền Hoa và Liễu Phỉ Yên vô cùng giật mình, bọn họ chưa bao giờ thấy qua bộ dáng của Lỗ Thông Tử như vậy.
Trong lòng của bọn họ, bất cứ lúc nào, Lỗ Thông Tử vẫn bộ dáng lạnh nhạt, giống như trong thiên hạ sẽ không có gì thoát khỏi bố cục của hắn, nhưng bây giờ dường như không khống chế được.
Trong tinh không bao la, đám người Kỳ Thắng Phong bay đi chậm chạp.
Lý Vân Tiêu chú ý tới người áo đen từ đầu tới cuối không nói một lời, thậm chí không có bất kỳ nguyên lực chấn động nào, giống như cái bóng đi theo sau lưng Kỳ Thắng Phong, nếu không tận mắt nhìn thấy sẽ cho rằng người này không tồn tại.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu hỏi:
- Đại nhân muốn đi cổ ma tinh sao?
Bởi vì phương hướng của bọn họ không phải là Thuật Thần Đảo, mà là phi hành dọc theo biển cuối cùng.
- Ah?
Kỳ Thắng Phong cười lạnh, nói:
- Cái gọi là cổ ma tỉnh, thật sự là khe hở sao?
Dường như Lý Vân Tiêu nghe ra cái gì, trầm ngâm nói:
- Cái gọi là khe hở của đại nhân... Hẳn nó có từ vài trăm năm trước rồi sao?
Kỳ Thắng Phong gật đầu nói:
- Ta hiện tại đang đi tới khe hở thông đến Ma giới, cổ ma tỉnh ta cũng có nghe qua, trước đó hoài nghi là khe hở mở rộng, bị Lỗ Thông Tử cải tạo một phen cho nên hình thành cái gọi là ‘ cổ ma tỉnh ’, bây giờ nghe ngươi nói như vậy, hơn phân nửa là thật.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Khe hở này tồn tại từ lâu, vì sao ta chưa từng nghe qua?
Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:
- Mấy trăm năm qua, người biết chuyện này chỉ có mình ta, về sau bị Lỗ Thông Tử phát hiện, năm đó hắn khi sư diệt tổ, một nguyên nhân trong đó là vì tranh đoạt khe hở này.
- Tranh đoạt?
Lý Vân Tiêu sững sờ nói:
- Hẳn ,là hắn cũng tu luyện ma công, vì sao hiện tại phóng xuất khe hở làm cho tất cả mọi người tu luyện?
Kỳ Thắng Phong kiêng kị nói ra:
- Hắn tự nhiên cũng tu ma công, nhưng người này thiên phú cực cao, không chỉ có ma công, tạo nghệ võ đạo cũng không cạn. Hắn nguyện ý phóng xuất khe hở này ra, hơn phân nửa đã không còn tác dụng quá lớn với hắn.
Hắn nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
- Ngươi cũng là người tu luyện ma công, nếu có thể tu luyện trong đó, ngươi sẽ tiến bộ thật nhanh, đặc biệt là...
Hắn nghĩ đến cái gì, sắc mặt thay đổi, dừng lại trên không trung, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nói:
- Đặc biệt là ... Lục đạo ma binh!
Nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ động, đột nhiên hắn cảm nhận được người áo đen kia vừa rồi dường như sinh ra nguyên lực chấn động thật nhỏ.
Cũng không biết là ảo giác của hắn hay thật sự rung động.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong đầy vẻ hâm mộ, nói:
- Ta không biết ngươi làm người thế nào, thực rất khó tưởng tượng, trừ Ma Chủ Đế ra, đương kim trên đời thậm chí có thể có người sử dụng lục đạo ma binh, có lẽ ngươi hiểu uy lực của thứ này hơn ta.
Lý Vân Tiêu không phủ nhận, nói:
- Vật kia đúng là rất mạnh, nhưng cắn trả cũng không phải chuyện đùa, nếu không vạn bất đắc dĩ ta căn bản không dám động dùng. Mặc dù sử dụng, uy lực cũng cực kỳ có hạn.
Kỳ Thắng Phong cười khổ nói:
- Ngươi đừng không biết đủ! Đây chính là lục đạo ma binh, ngươi có lẽ không thể hiểu ngụ ý trong đó, chỉ cần ngươi có thể phát huy ra một hai phần mười lực lượng, thiên hạ này ngươi vô địch rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đại nhân biết làm sao phát huy ra uy lực lớn nhất của chúng hay không?
Kỳ Thắng Phong nói:
- Chỉ có không ngừng tích lũy ma nguyên, hơn nữa đề cao tu vị bản thân, không có con đường nào khác. Cổ ma tỉnh này sẽ giúp ích cho ngươi thật lớn.
Lý Vân Tiêu động tâm, hắn vừa bước vào siêu phàm nhập thánh, trong thời gian ngắn muốn tăng tu vị lên là không có khả năng.
Nếu có thể đột phá ma công, mượn nhờ uy lực lục đạo ma binh cũng có thể chống lại Quy Khư.
Nghĩ đến đây, máu của hắn nóng lên, hận không thể lập tức bay thẳng tới cổ ma tỉnh.
Mấy người nhanh chóng tiến vào hư không, trước mặt là vòng xoáy cực lớn, nó sâu hun hút, đây là con đường đi thông tới Ma giới.
- Mấy vị...
Trong hư không xuất hiện vài thân ảnh, là thủ vệ nơi này, thấy Lý Vân Tiêu tới thì cúi chào.
- Bái kiến Vân Tiêu trưởng lão.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta muốn đi vào.
Hộ vệ kia lộ ra vẻ làm khó, nói:
- Vân Tiêu trưởng lão đi vào tự nhiên có thể, nhưng mấy vị này cần phải có chỉ thị của Nguyên Đức đại nhân mới được.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nguyên Đức đại nhân phê chỉ thị? Hắn đã đi vào trong rồi sao?
Hộ vệ kia sững sờ một chút, lắc đầu nói:
- Cũng không nhìn thấy Nguyên Đức đại nhân.
Lý Vân Tiêu muốn xuống, dùng thực lực Nguyên Đức, muốn trực tiếp đi vào mà không bị phát hiện quá dễ dàng, hơn nữa hắn trọng thương, hơn phân nửa sẽ không để thuộc hạ nhìn thấy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK