Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử gọi là Tiền Vô Địch sắc mặt lãnh đạm nói:

- Bọn họ khoe khoang phong tình ta mặc kệ, nhưng lại lấy tên của thương minh ra, lại làm ra một ít chuyện mất mặt.

Hắn lạnh nhạt đi ra một bước, vậy mà là Súc Địa Thành Thốn, một bước vượt qua mấy trăm mét, một đạo kim quang ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn, đánh lên người Đường Nguyên cùng Đinh Linh Nhi.

Hai người đang bất phân thắng bại cảm nhận được nguy hiểm, trong nội tâm cả kinh, nhao nhao thối lui ngăn cản kim quang đánh tới.

Oanh!

Dưới chưởng của Tiền Vô Địch, trực tiếp đánh hai người lui ra mấy chục bước, vẻ mặt tái nhợt dừng tay. Đinh Linh Nhi trên trán đổ mồ hôi, không ngừng thở hào hển, ngực phập phồng lợi hại.

- Tiền Vô Địch, ngươi có ý gì?

Sắc mặt Đường Nguyên trắng bệch phẫn nộ quát, hắn vạn phần căm tức là, đối phương lại làm hắn mất mặt trước rất nhiều người.

Tiền Vô Địch lãnh đạm nói:

- Các ngươi đại biểu không chỉ thương hội của chính mình, càng là mặt mũi của thương minh. Hai kẻ cặn bã các ngươi, một lần nữa bôi đen thương minh, ta trực tiếp hành quyết các ngươi tại chỗ.

Đường Nguyên giận tím mặt, quát:

- Chê cười! Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, Kim Tiền thương hội cũng như chúng ta, cũng chỉ là một thành viên ban trị sự như chúng ta mà thôi, ngươi còn tưởng rằng mình là lão đại sao?

- Ô ô, Đường Nguyên nói lời này chính là tìm chết.



Thủy Lạc Yên cũng cười tiến lên, ý vị thâm trường nói ra:

- Người nào không biết Tiền Vô Địch chúng ta vẫn cho rằng mình chính là lão đại, đừng nói là ngươi, cho dù là Vạn Bảo Lâu Lệ Phi Vũ, hắn nhìn không vừa mắt cũng sẽ ra tay.

Đường Nguyên cười lạnh mỉa mai, nói:

- Có bản lĩnh tìm Lệ Phi Vũ đi! Với thực lực của người ta, hắn đều khinh thường đi tới Tu Di Sơn này. Mà ngươi tới, vậy chứng minh hai người không cùng cấp bậc, ha ha!

Khí thế trên người Tiền Vô Địch lạnh lẽo, dần dần tăng lên cao, một bước tiến tới chỗ Đường Nguyên, thần sắc trên mặt lại trở nên đạm mạc, nói:

- Đây là ngươi muốn chết, không trách ta được!

Trong lòng Đường Nguyên cả kinh, liền lùi lại mấy bước, quát:

- Tiền Vô Địch! Ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự dám giết ta hay sao? Nơi này có mấy trăm người chứng kiến, nếu như ngươi giết ta, Tứ Cực thương hội sẽ là đối thủ một mất một còn với Kim Tiền thương hội, là cục diện không chết không ngớt! Trách nhiệm này ngươi đảm đương nổi sao?

- Sắp chết còn dong dài như thế!

Thân thể Tiền Vô Địch khẽ động, trước mặt của hắn xuất hiện một khe hở, đại lượng nguyên khí trực tiếp bốc hơi, sương mù tràn ngập, nhưng ở nơi này không ai không phải cao thủ, thần thức phóng ra, tất cả đều nhìn rõ ràng. Tiền Vô Địch không có làm bất kỳ động tác khó tưởng tượng nào đó, chỉ là một quyền vô cùng đơn giản đánh tới mà thôi.

Nhưng mà trong mắt Đường Nguyên lại không phải đơn giản như vậy, trong nội tâm hoảng hốt, một quyền này có thể phong tỏa thiên địa, trực tiếp trấn áp hắn tại chỗ, không thể động đậy. Quyền uy gào thét cơ hồ muốn đánh nát thân thể của hắn.

- Hắn thật sự muốn giết ta!

Trong nội tâm Đường Nguyên sinh ra cảm giác sợ hãi thật lớn, nổi giận mắng: đây là tên điên! Hai tay của hắn niết pháp quyết, lập tức một đạo kim quang bay ra khỏi mi tâm, dần dần ngưng tụ trước người, biến ảo thành một kiện áo giáp, kim quang sáng ngời.

Oanh!

Quyền thế trực tiếp đánh vào chiến giáp kia, mắt thường có thể thấy được chiến giáp hơi cong, sau đó quyền kình bị ngăn cản lại, chiến giáp nhẹ nhàng đạn hồi trở lại nguyên trạng. Nhưng quyền uy chí cường vẫn đánh thân thể Đường Nguyên bay ra xa trăm mét.

- Thiên Lam Chiến Giáp!

Thủy Lạc Yên cả kinh, trong mắt bắn ra tinh quang sáng ngời.

Tuy chiến giáp có thể ngăn cản quyền thế, nhưng Đường Nguyên vẫn bị chấn động thổ huyết, hào quang trong tay lóe lên, một cây băng thương màu lam hiện ra trên tay, trên mặt đầy dữ tợn, cắn răng nói:

- Tiền Vô Địch, Thiên Lam Chiến Giáp và chiến thương đều là của ta, cho dù ngươi muốn giết ta, ta cũng có năng lực trọng thương ngươi. Đến lúc đó trong Tu Di Sơn này sẽ có người chiếm tiện nghi, lấy mạng của ngươi.



Tiền Vô Địch nhìn qua chiến thương kia, cau mày nói:

- Ngươi đang uy hiếp ta?

- Ha ha, uy hiếp?

Đường Nguyên cười ha hả, nói:

- Ta có uy hiếp hay không thì nội tâm của ngươi rõ ràng! Chiến giáp và chiến trương có vũ kỹ tố hợp, ta không tin ngươi có thể tiếp được! Đến lúc đó ngươi trọng thương, người muốn ngươi chết có rất nhiều. Như là Thủy Lạc Yên kia, ngươi cho rằng nàng sẽ bo qua cơ hội này sao? Đừng quên, trên người nàng còn có võ ý kết đan, có trời mới biết còn có bảo bối nào trong tay hay không.

Thủy Lạc Yên biến sắc, giận dữ nói:

- Tốt cho Đường Nguyên, chính mình muốn chết còn kéo thêm chuyện.

Tiền Vô Địch do dự, liền quay người quay lại trước thần cung ngồi xuống, không động thủ lần nữa, chỉ lạnh nhạt nói:

- Lại làm chuyện mất mặt tiếp, ta liều mạng trọng thương cũng phải giết ngươi.

Tức giận trên mặt Đường Nguyên hiện ra, cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể trợn mắt nhìn, vẻ mặt tái nhợt.

Thủy Lạc Yên nhìn qua Đinh Linh Nhi xa xa, trên mặt hiện lên một tia nghiền ngẫm, nói:

- Ngươi đúng là hồ ly tinh, ở đâu cũng có nam nhân bảo vệ ngươi. Bên ngoài có Lý Vân Tiêu, bên trong lại có Tiền Vô Địch cũng bị ngươi mê hoặc.

Sắc mặt Đinh Linh Nhi lạnh lẽo, tức giận nói:

- Ngươi cho rằng mỗi người đều giống tiện nhân ngươi sao, nhìn thấy nam nhân thì ưa thích dán vào?

Sắc mặt Thủy Lạc Yên biến hóa, lại xuất hiện một tia trang nhã, nhìn Đường Nguyên kêu lên:

- Nữ nhân mà ngươi xem trọng đã có người khác, đừng để Lý Vân Tiêu câu chạy mất.

Trên mặt Đường Nguyên xuất hiện thần thái dữ tợn, nói:

- Lý Vân Tiêu dám đoạt nữ nhân của ta, thực muốn chết. Tiện nhân, chờ sau khi thương minh lưỡng hội chấm dứt, ta sẽ hảo hảo cho ngươi nếm thử tư vị dưới háng của ta.



Đinh Linh Nhi tức giận toàn thân phát run, sắc mặt tái nhợt như muốn khóc. Bị người ta vũ nhục như thế, nữ hài tử như nàng làm sao có thể chịu nổi.

Đột nhiên một đôi tay đặt lên vai của nàng, đỡ lấy nàng sắp ngã, chính là Lạc Vân Thường nói:

- Đừng sợ, ta tin tưởng Vân Tiêu sẽ giúp ngươi trả thù cơn tức này.

Lạc Vân Thường nói ra lời này thì cảm giác trong nội tâm quá không có tư vị, nhưng vẫn kiên định đứng bên người nàng.

Đinh Linh Nhi không nhịn được nữa nước mắt "Phốc sóc phốc sóc" chảy xuống. Nàng một nữ hài tử thừa nhận áp lực lớn từ chuyện thương hội suy sụp, còn bị người ta nhục nhã như thế, đương nhiên sẽ rơi lệ.

Thủy Lạc Yên dường như ngại khiêu khích còn chưa đủ đã ghiền, cười lạnh nói:


- Đường Nguyên, ngươi cũng nên cẩn thận một chút, Lý Vân Tiêu kia dường như có chút bổn sự đấy.


Đường Nguyên khinh thường mỉa mai, nói:


- Thành Viêm Vũ cùng lắm chỉ ỷ vào mấy trận pháp mà thôi, đây là ở trong Tu Di Sơn, hừ, nếu như hắn dám đứng trước mặt ta, ta lập tức đánh hắn miệng đầy cứt.


XÍU...UU!!


Đột nhiên một đạo nhân ảnh xuất hiện trước mặt Đường Nguyên, nhanh tới mức làm cho người ta không kịp phản ứng.


Ba!


Một âm thanh vô cùng thanh thúy vang lên, thân thể Đường Nguyên bị tát bay ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK