Lý Vân Tiêu hạ lệnh:
– Toàn lực đánh một quyền.
Hai mắt Hồ Lô Tiểu Kim Cương thoáng cái phát sáng lên, nắm nắm đấm lại đánh một quyền tới Lý Vân Tiêu.
Ở bốn phía quyền mang kia, đại lượng vết rạn màu đen lan tràn ra, đúng là hiện tượng do không gian không ngừng bị đánh nát, mà một quyền này cũng chính là Kim Cương Quyền.
Thần sắc Lý Vân Tiêu đột biến, dưới quyền phòng kia, hắn cảm nhận được một cổ lực lượng khiến lòng hắn run rẩy, tựa hồ một quyền này đủ để làm bị thương linh hồn hiển ảnh này của hắn vậy
– Chuyện gì xảy ra?
Lý Vân Tiêu kinh hãi, loại cảm giác tim đập nhanh này đến từ chính trong linh hồn, tuyệt đối không sai lầm được.
Đồng tử hắn đột nhiên co lại, trong giây lát tựa hồ phát hiện gì đó, chỉ thấy trên quyền mang kia có một đóa băng hoa thật nhỏ ngưng tụ ra, chính là đóa băng diễm lúc trước đã thiếu chút nữa lấy mạng Hồ Lô Tiểu Kim Cương.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu lại càng hoảng sợ, ý niệm khẽ động, hắn và Huyền Lôi Kinh Vân Hống đều trực tiếp biến mất dưới một quyền kia.
“Răng rắc”
Không gian truyền đến một tiếng đông lại rất nhỏ, ngay sau đó đại lượng mảnh vỡ không gian trực tiếp phá vỡ ra, nhao nhao rơi vãi xuống, trên bầu trời xuất hiện từng đạo lỗ thủng màu đen.
Nháy mắt, thân ảnh Lý Vân Tiêu lần nữa hiển hiện ra, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ khó có thể che dấu.
Đóa băng hoa kia tuy rằng rất nhỏ, nhưng tuyệt đối là do Băng Diễm quỷ dị kia diễn sinh ra, đó là tồn tại không thua gì Phượng Hoàng Chân Hỏa thập giai, dính vào một chút sợ rằng linh hồn sẽ bị thương ngay
Trên mặt Lý Vân Tiêu trở nên có chút ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn về bầu trời, im im lặng lặng nhắm hai mắt lại
Bạch quang lúc trước lao ra khỏi Sơn Hà Đỉnh đúng là lực lượng do thần hỏa và Băng Diễm dung hợp tạo thành, giờ phút này vậy mà đã biến mất khỏi Giới Thần Bi, khiến hắn hoàn toàn không cảm giác được nữa.
Linh hồn của hắn và Yêu Long tương thông, cũng đồng dạng biến hóa ra, hắn giật mình nói:
– Ngay cả ngươi cũng không cảm nhận thấy, không lẽ hai loại ngọn lửa ăn mòn lẫn nhau, đồng thời tiêu tán trong thiên địa?
Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:
– Ngũ hành tương sinh tương khắc, nếu hai loại nằm trong ngũ hành khắc nhau, rất có thể xuất hiện tình huống như ngươi nói, nhưng chi lực hai loại ngọn lửa cũng không di tiêu, hơn Băng Diễm chỉ là một ngọn lửa trên Nghê Hồng Thạch cũng không phải là nguyên hỏa lực. Mà Phượng Hoàng Thần Hỏa lại là nguyên hỏa mớ có thể đủ lực trực tiếp thôn phệ đối phương, đây cũng chính là điểm tựa để ta mạo hiểm thi triển ra Phượng Hoàng Thần Hỏa.
Yêu Long cau mày nói:
– Nhưng sự thật hiện tại thì cả hai loại hỏa diễm đều không tồn tại, hay là trình độ của Băng Diễm còn cao hơn Phượng Hoàng Thần Hỏa? Một điểm hỏa diễm có thể khiến Phượng Hoàng Thần Hỏa biến mất, hơn nữa trên người Thạch Thú còn lưi lại một điểm hỏa chủng.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Tuyệt đối không thể, cho dù trong thập giai chân linh thì Phượng Hoàng cũng có thể xếp ở vài hạng đầu, nếu ta không đoán sai thì một vài tia nguyên hỏa có khả năng tiến hóa.
– Tiến hóa?
Yêu Long cả kinh nói:
– Đã là thập giai còn có thể tiến hóa?
Lý Vân Tiêu nói:
– Tuy rằng ta không đạt tới độ cao thập giai nhưng thượng cổ chân linh cũng có mạnh yếu như vậy tự nhiên có thể tiến hóa. Sở dĩ ta có suy đoán như vậy là do thế giới lực của Giới Thần Bi cũng không suy yếu, phảng phất mơ hồ có cảm giác gia tăng. Lực lượng thần hỏa sợ là có thể phá vỡ thế giới lực, cho nên mặc dù ta là chủ nhân chỗ nay nhưng chỉ cần nó không vui ta cũng không có cách nào nhìn thấy sự tồn tại của nó.
Lý Vân Tiêu lại nhìn Hồ Lô Tiểu Kim Cương nói:
– Hỏa chủng trên người Hồ Lô Tiểu Kim Cương hẳn là sau khi thôn phệ Phượng Hoàng Thần Hỏa sau đó bão hòa còn sót lại, dù sao cũng chỉ là một đám nguyên hỏa, thật sự quá ít.
Sắc mặt Yêu Long cổ quái nói:
– Nếu nói như vậy chỉ cần có thể nắm giữ loại Băng Diễm này chắng phải có thể không ngừng cho Phượng Hoàng Thần Hỏa ăn, khiến nó ngày càng cường đại hơn sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Theo lý thì là như vậy, nhưng loại Băng Diễm này quá mức tà dị khủng bố, nếu là đầy đủ nguyên hỏa lực xác thực có thể cao hơn Phượng Hoàng Thần Hỏa, như vậy thì khống chế thế nào?
Một lát sau thân ảnh hắn lóe lên, xuất hiện bên cạnh người Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng còn lẳng lặng huyền phù trên bầu trời, lưu quang trên người cũng không yếu bớt một điểm, giống như công chúa đang ngủ say.
Chỉ là khí tức trên người làm Lý Vân Tiêu cũng cảm giác có điểm sợ hãi, không dám đến quá gần.
Năm đó thành chủ Hồng Nguyệt thành vì Nghê Thạch mà mất tích không rõ nguyên nhân, Hồng Thạch lại làm cho Đông Hải Long Cung coi trọng đến mức như vậy, hai thứ lại kết hợp vào một chỗ, có trời mới biết sẽ tạo ra biến đổi như thế nào. Nếu như Lý Vân Tiêu không có Giới Thần Bi sợ rằng hắn cũng không dám tiếp nhận vật như vậy.
Thần sắc Lý Vân Tiêu thay đổi mấy lần rồi mới từ trong Giới Thần Bi đi ra, điều tức một chút rồi mở hai mắt ra.
Một bình ngọc nhỏ chừng một ngón tay huyền phù trên không, tỏa ra ánh sáng nhạt bốn phía, hỏa phượng dưới sự tấn công của hắn càng ngày càng yếu dần dần bị thu vào.
– Rống.
Lôi Long phía xa xa rống to, từng vòng lôi điện điên cuồng tuôn ra, trong nháy mắt đột phá sự giam cầm của ba người Úy gia, điên cuồng vọt tới.
Hai nguyên tố biến hóa một mực gắn bó cùng một chỗ với nhau mấy ngàn năm, tuy rằng linh trí cực thấp nhưng lại có một loại tâm tình không rõ ràng ảnh hưởng lẫn nhau, hỏa phượng trước mắt sắp gặp nạn, lôi long liều lĩnh bạo tẩu.
Sắc mặt Úy Đông Dương đột biến, cả giận nói:
– Phế vậy, chỉ là một nguyên tố hóa hình mà cũng không khốn trụ được.
Hắn vung một ngón tay giữa không trung, kiếm quang từ ngón tay tản ra bốn phía, kiếm khí lao ra giống như mãnh thú.
– Rống.
Lôi Long bị kiếm quang chém, lập tức thanh thế yếu dần đi, thân ảnh màu xanh dần nhạt đi.
Hỏa phượng sắp bị hút vào trong bình ngọc thấy vậy đột nhiên toàn thân trở nên tươi sáng, một điểm giữa mi tâm càng ngày càng phát quang chói mắt.
– Tộc trưởng đại nhân, tình huống có biến.
Đột nhiên một tộc nhân Úy gia kinh hô.
Úy Đông Dương đang muốn tiếp tục dùng kiếm khí chém Lôi Long, nghe vậy vội vàng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy hỏa phượng phát ra một tiếng rên rỉ, ngọn lửa ở mi tâm bỗng nhiên nổ bung, cả thân thể của nó bỗng nhiên hóa thành hư vô, bạch sắc hỏa diễm vọt lên.
– Phanh.
Trên bầu trời, bình ngọc hứng mũi chịu sào bị nổ tung.
Trong lòng Úy Đông Dương đau xót, không kịp phẫn nộ thì bạch hỏa đã xông đến, hắn kinh sợ hoành kiếm ngang ngực, lập tức một đạo kết giới xuất hiện.