Đám người Lam Nham Chủ, Linh Mục Địch thì vẻ mặt rầu lo. Mới rồi Lý Vân Tiêu ra một đòn vượt tiềm năng bản thân, công kích như vậy bình thường sẽ suy yếu thời gian dài.
Sau khi Chân Ma Cự Linh dùng ba lục đạo ma binh đánh nát Kình Thiên Cự Ma thì hóa thành một đoàn ma ảnh tan biến trên bầu trời.
Lý Vân Tiêu thu về ba đầu sáu tay, ánh sáng trên người tán đi, cô độc đứng trên bầu trời.
Người Lý Vân Tiêu chợt lóe tia chớp xanh, hắn biến mất tại chỗ, trở lại Thánh Ma điện.
Đám người Lạc Vân Thường đang vội vàng trị thương cho Khúc Hồng Nhan, còn nhiều cường giả khác bị thương nặng. Thái thượng trưởng lão Nhị Chỉ Hàn của Thần Tiêu cung bị thương quá nặng thân chết đạo tiêu.
Lý Vân Tiêu không nói không rằng cúi người kiểm tra vết thương của Khúc Hồng Nhan.
Lạc Vân Thường nói:
- Vân Tiêu, tạm thời sư tôn không bị nguy hiểm mạng sống, nhưng kinh mạch toàn thân tan vỡ nên xỉu, một thời gian dài không thể chiến đấu.
Lý Vân Tiêu làm ngơ như không nghe thấy, hắn không tin ai phán đoán, chỉ tin vào chính mình.
Lý Vân Tiêu kiểm tra chốc lát, đúng như Lạc Vân Thường nói. Lý Vân Tiêu thở phào, khuôn mặt lạnh băng trầm trọng dịu lại, thay vào đó là mệt mỏi ủ rũ.
Chỉ giây lát Lý Vân Tiêu quét sạch cảm xúc ủ rũ, phấn khởi tinh thần nói:
- Mọi người vào Giới Thần Bi đi!
Nhiều người biến sắc mặt, càng nhiều là buồn bã.
Lam Nham Chủ trầm giọng hỏi:
- Phải rút đi sao?
Lý Vân Tiêu liếc Lam Nham Chủ, nếu không rút thì mọi người đều chết.
Có người kêu lên:
- Vậy mới rồi những đồng đội hy sinh chẳng phải là chết uổng?
Người đó tràn ngập oán khí oán hận nói:
- Muốn rút sao không rút ngay từ đâu? Giờ phút này ta không muốn rút nữa, thà chết trận nơi đây!
Trong đại điện lặng im, biểu tình mỗi người khác nhau. Nhiều người tỏ ra bất mãn, đa số thì im lặng.
Linh Mục Địch thở dài đứng ra nói:
- Dù hiện tại không rút thì thành Hồng Nguyệt cũng mất, chúng ta bỏ mạng vô ích. Hơn nữa rút đi chỉ là tạm thời, dù sao với lực lượng hiện tại của chúng ta không thể chắn mũi nhọn của bọn họ, chờ viện quân đến lại chiến tiếp.
Hiện tại lúc này đồng lòng quan trọng hơn cái gì, nếu gây ra mâu thuẫn phân liệt thì càng không tưởng tượng nổi hậu quả. Cho nên Linh Mục Địch mới đứng ra nói chuyện cho Lý Vân Tiêu, với kinh nghiệm dày dạn của Linh Mục Địch nói mấy câu thì mọi người chịu nghe.
Lam Nham Chủ hiểu sâu xa, gật đầu nói:
- Rút trước đi, chờ viện quân rồi tái chiến.
Lý Vân Tiêu lấy Giới Thần Bi ra như cánh cửa to dựng giữa đại điện, ánh sáng trắng xóa phát ra:
- Mọi người vào đi.
Vẫn có người bất mãn hầm hừ:
- Vậy khi nào viện quân mới đến?
Lý Vân Tiêu trả lời:
- Theo tốc độ của Trác Thanh Phàm thì cũng sắp rồi, bọn họ đang trên đường đến. Chút nữa ta sẽ hủy truyền tống trận để tránh nơi này bị Ma tộc bao vây, không đến mức bọn họ đi ra gặp địch tứ phía. Hủy truyền tống trận rồi vị trí viện quân xuất hiện tùy cơ.
Linh Mục Địch gật đầu nói:
- Suy xét rất chu đáo, mọi người nhanh vào Giới Thần Bi.
Có người bắt đầu vào bia, đặc biệt những người bị thương rất nặng vốn không có sức chiến đấu đều tự giác vào trong.
Lạc Vân Thường ôm Khúc Hồng Nhan đi theo đám người vào Giới Thần Bi.
Ba Mộc trầm giọng nói:
- Mau lên chút, những Ma tộc lại bắt đầu tập kết đội ngũ chuẩn bị công kích!
Đằng trước khe hở Ma giới, nhiều Ma tộc tuôn ra xếp trận trên bầu trời.
Năm con Kình Thiên Cự Ma điều chỉnh lại, không ngừng gầm gừ, đơn giản truyền tin giao lưu cổ vũ cho nhau.
Cung đứng trước khe hở lạnh lùng nói:
- Ta lại triệu tập lực lượng một bộ đến đây, lần này dù thế nào cũng phải chiếm thành này, quan trọng hơn hết là xóa sổ người vừa ròi. Tử, ngươi có thể làm được những điều này không?
Tử híp mắt gật đầu cười, khẽ ừ bâng quơ.
Cung sắc mặt âm trầm nhìn Tử, lòng bừng lửa giận. Trước chuyện lớn vậy mà vbẫn thái độ đó. Cung thầm nghĩ chờ khi vè Ma giới sẽ cho Tử biết tay, để gã trả giá đắt cho sự kiêu ngạo của mình.
Nhưng hiện tại Cung phải nhẫn nhịn thái độ của Tử, gã gật đầu nói:
- Chỉ mong ngươi không phụ phó thác của mấy vị đại nhân.
Tử khẽ kêu, mở mắt nhìn truyền tống trận dưới đất, hưng phấn nói:
- Dường như càng thú vị hơn rồi.
Cung giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Cung nhìn truyền tống trận, không gian chuyển động, bên trên ngưng tụ thành một vòng xoáy lớn, một chiếc chiến hạm chậm rãi hiện ra.
Cung biến sắc mặt nói:
- Viện quân!
Cung cắn răng tức giận nói:
- Chết tiệt, nên sớm hủy truyền tống trận này, quá tệ hại. Cứ tưởng cường giả Thiên Vũ giới đã đến hết, không ngờ vẫn còn!
Chiến hạm không ngừng hiện rõ giữa không trung, khí thế cường đại phát ra đẩy thực vật bị ma hóa, chân không lớn mấy trăm trượng.
Tử cười to bảo:
- Vậy mới thú vị, vừa lúc lần này quét sạch đám rệp đõ cho sau này rắc rối.
Tử cười toe hưng phấn, hà hứng hơn lúc ra khỏi khe hở nhiều.
Trong Thánh Ma điện, đột nhiên một thân hình hiện ra:
- Viện quân đến, không cần đi nữa.
Lý Vân Tiêu kinh kêu, tràn đầy vui vẻ:
- Trác Thanh Phàm!
Thanh âm run rẩy, nức nở suýt bật khóc.
Trác Thanh Phàm không còn bộ dạng ung dung ngày xưa, gật mạnh đầu như đang nói không phụ ủy thác.
Cảnh tượng thảm khốc khiến Trác Thanh Phàm không còn dáng vẻ ung dung nữa, lòng như bị đá đè.
- Hầu như tất cả lực lượng thành Viêm Vũ được điều khiển đến đây, bên đảo Huyền Ly có Hạo Phong đại nhân dẫn đầu xuất động hết. Ta có đi đảo Huyền Ly, gặp Diệp Kình Vũ đại nhân, cũng đưa lực lượng cuối cùng phái tới đây.
Những lời này ủng hộ rất lớn, mắt mọi người sáng lên, không khí vui vẻ quét qua nặng nề và trầm trọng.
Một cường giả đảo Huyền Ly cười điên cuồng:
- Ha ha ha! Tốt quá, bổn tọa chết cũng chẳng đáng tiếc, nhưng trước khi chết phải cống chiến thêm chút sức giết vài tên làm đệm lưng!
Cường giả này toàn thân đẫm máu, sự sống đã tán đi hơn phân nửa.
Cường giả đảo Huyền Ly cuồng cười xong ho khan mấy tiếng rồi chợt ngừng, ngồi xếp bằng trên mặt đất, đầu gục xuống, thân chết đạo tiêu.
Vị cường giả khác ở bên cạnh bi thương hét to:
- Thi Quân đại nhân!
Là Thi Quân không còn sự sống.
Mới rồi kích phát đấu chí, hưng phấn lại bị không khí nặng nề đè lên. Mỗi người im lặng nhìn Thi Quân, như từ đây thấy kết cuộc của mình.
Biểu tình Lý Vân Tiêu nghiêm túc gập người hướng xác Thi Quân.
Lý Vân Tiêu nhìn mọi người, mắt quét qua từng người:
- Mọi người đừng bi thương, gạch không rời khỏi miệng giếng phá, tướng quân khó tránh mất trước trận. Với vị tiền bối này thì đây cũng là chốn về tốt, mỗi người chúng ta khi đi ra ai không sẵn sàng phải chết?
- Đúng vậy! Trước khi đi ra thì ta chưa từng nghĩ sẽ sống quay về!
Lão nhân bên cạnh Thi Quân tỉnh táo từ đau thương, kiên định nói:
- Lần này bỏ mạng tại thành Hồng Nguyệt, cho đám tiện chủng Ma tộc biết sự lợi hại của chúng ta!
Tiền sinh mình đầy vết thương, nhiễm nhiều ma khí, đã ôm quyết tâm phải chết trầm giọng nói:
- Vân Tiêu minh chủ, xin hãy mang chúng ta chiến thỏa thích đi!