Lý Vân Tiêu không trả lời, mà đề thăng trạng thái đến mức tốt nhất, bắt đầu lắng nghe Viên Cao Hàn giảng giải. Đây là lần đầu tiên hắn nghe người khác truyền thụ loại vật này, trước đây đều là tự mình lĩnh ngộ, giữa cả hai nhất định sẽ khác nhau rất lớn.
Viên Cao Hàn ở trong Thánh Vực đã đọc qua qua không ít tư liệu tiền nhân, ở các phương diện đều có ưu thế và giải thích rất riêng, khiến Lý Vân Tiêu cảm thấy cực kỳ vui mừng, còn không ngừng đưa ra các loại nghi vấn, khiến Viên Cao Hàn cũng theo đó ngạc nhiên, càng cảm thấy kinh hãi.
Rất nhiều vấn đề ngay cả chính bản thân Viên Cao Hàn cũng không nghĩ tới, sau khi bị Lý Vân Tiêu đưa ra cũng lâm vào trong trầm tư. Nói một chút nghe một chút, hắn từ đầu là một người giảng giải, sau đó biến thành hai người thảo luận với nhau.
Viên Cao Hàn cũng từ kinh hãi ban đầu, sau cũng chậm rãi thích ứng, giống như hai bằng hữu cũ nghiên cứu với nhau, đều đạt được ích lợi không nhỏ. Vốn kiến thức của hắn đối với năm cái kinh văn chỉ thuộc loại nửa vời, nhưng qua không ngừng nói chuyện với nhau cũng được gợi ý rất lớn, trở nên trong sáng rộng mở.
Thu hoạch của Lý Vân Tiêu lại càng lớn, ba văn tự kia nhìn như là tồn tại cực kỳ thông thường, trong mấy thần quyết hắn thấy qua đều từng xuất hiện, lập tức lý giải đối với mấy thần quyết kia cũng càng thêm sâu sắc, các loại nghi hoặc đều giật mình sáng tỏ, thoáng cái trong đầu dần dần trở nên thanh minh.
Tuy rằng chỉ có ba chữ, nhưng nghiên cứu diễn sinh ra được lại vô cùng vô tận, hai người cứ như vậy vong ngã ngồi trong cát vàng, ngươi một lời ta một câu, vừa đàm luận vừa tìm hiểu, cuối cùng sau khi hiểu rõ thấu triệt ba chữ kinh văn kia thì Viên Cao Hàn cũng không nói thêm lời nào nữa. Tuy rằng hắn cũng nhận được chỗ tốt rất lớn, nhưng nghĩ đến mình tùy ý truyền thụ ra áo nghĩa kinh văn Thượng Cổ vẫn cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Lý Vân Tiêu thấy thật sự không khai thác được thêm gì nữa, lúc này mới bỏ qua, ngồi xếp bằng xuống, tiến nhập tham ngộ. Không biết đã qua bao lâu, rốt cục hắn cũng đã hoàn toàn lĩnh ngộ xong.
Viên Cao Hàn ở một bên thấy thế âm thầm kinh hãi, đặc biệt là vẻ hiểu ra trên mặt Lý Vân Tiêu càng khiến hắn cảm thấy thập phần khủng bố, mình học xong ba văn tự này, cũng dùng hơn mười năm ah!
Hắn mạnh mẽ đè lại cảm xúc trong lòng, nói:
- Thiếu niên, tuy rằng ta không biết ngươi tên là gì. Nhưng ngươi có bằng lòng gia nhập Thánh Vực không? Ta dám cam đoan, chỉ cần ngươi nguyện ý thì tất cả tài nguyên có được, sẽ hơn mấy lần, mấy chục lần, thậm chí gấp mấy trăm lần ở Phệ Hồn Tộc!
Thiên tài yêu nghiệt như thế khiến hắn nổi lên ý muốn lôi kéo, thậm chí còn muốn không tiếc giá nào cũng phải lôi kéo. Nếu không kẻ này quá mức đáng sợ, có lẽ mấy chục năm sau, toàn bộ Thiên Võ Giới đều phải cúi đầu xưng thần trước mặt hắn rồi.
Lý Vân Tiêu cười một tiếng, nội tâm thập phần thoả mãn, nói:
- Trước tiên vẫn nên thoát khỏi địa phương quỷ quái này đã nói sau, nếu như không ra được, vậy thì nói trước làm gì.
Viên Cao Hàn cũng không biết hắn có ý định gì, tiếp tục nói:
- Huống hồ Phệ Hồn Phiên của ngươi lát nữa sẽ bị hủy, lại ở lại Phệ Hồn Tộc cũng không cách nào tu luyện tới tầng thứ tối cao. Chỉ cần đi với ta đến Thánh Vực, nhất định sẽ có hồn chiến kỹ pháp mạnh hơn cho ngươi lựa chọn!
- Ân, ta sẽ chăm chú cân nhắc. Lão Viên, bắt đầu phá trận đi.
Lý Vân Tiêu thúc giục nói, trên mặt không có chút bộ dáng như muốn cân nhắc.
Viên Cao Hàn hơi than nhẹ một tiếng, nhân tài như vậy nếu như không thể ra sức vì Thánh Vực, vậy thì quyết không thể thành địch nhân, thậm chí vào thời điểm mấu chốt cũng cần trực tiếp gạt bỏ.
Thánh Vực tuy rằng bên ngoài thống lĩnh thiên hạ, nhưng các loại hành động vụng trộm cũng làm không ít.
Hắn tiếc hận nói:
- Hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ.
Nói xong, Viên Cao Hàn liền lấy ra Phệ Hồn Phiên, tay phải chỉ bí quyết không ngừng biến hóa, đánh nguyên một đám phù văn vào trong đó. Rất nhanh, trên Phệ Hồn Phiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hắn hét lớn một tiếng lao lên không trung, lập tức đón gió phấp phới.
Đồng tử Lý Vân Tiêu có chút co rụt lại, vừa rồi Viên Cao Hàn thi triển đúng là cách sử dụng của Phệ Hồn Phiên, xem ra hắn đối với kỹ pháp Phệ Hồn Tộc cũng có nghiên cứu không nhỏ a!
Phệ Hồn Phiên phất phới trên không trung, kim quang như mặt trời bắn ra, mang đến cho thiên địa lờ mờ một ít hào quang, ấm nhân tâm tỳ.
Một đoàn hồn phách màu vàng chậm rãi bay ra từ bên trong, thần sắc trở nên có chút ngốc trệ, mờ mịt nhìn chung quanh.
Viên Cao Hàn cau mày nói:
- Chuyện gì xảy ra? Kim Sắc Hồn Nô này dường như không có linh trí?
Lý Vân Tiêu biết rõ đây là bởi vì Trương Thiệu Thiên chết rồi, Hồn Nô đã mất đi chủ nhân, bởi vậy mới khiến linh trí tiêu tán, nói năng bậy bạ nói:
- Ta là dùng bí pháp để tiến giai đến kim sắc, nếu không bằng vào lực lượng Võ Tông tứ tinh của ta, ngươi cảm thấy có thể luyện ra Kim Sắc Hồn Nô cửu cấp sao?
Viên Cao Hàn suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng. Ban đầu hắn vẫn kỳ quái, đối phương chẳng qua chỉ có thực lực Võ Tông tứ tinh, sao lại có Phệ Hồn Phiên cửu giai, nhìn bộ dáng này tựa hồ cũng không lợi hại lắm a, hắn bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy hối hận vì bị đối phương uy hiếp, moi ra nhiều thứ quý giá như vậy.
Bất quá bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, hắn hét lớn một tiếng, trong tay nặn ra một ấn pháp cổ quái, một cái khoa đẩu văn kim sắc hiển hiện trong lòng bàn tay, mạnh mẽ chụp tới chỗ Kim Sắc Hồn Nô kia.
Khoa đẩu văn kim sắc này đúng là một trong ba cái vừa truyền thụ cho Lý Vân Tiêu, đại biểu cho quy tắc chi lực rất mạnh, Viên Cao Hàn vận dụng thập phần thuận buồm xuôi gió, hiển nhiên cực kỳ quen tay.
Bí quyết ấn đánh trong cơ thể Hồn Nô vẻ mặt mờ mịt kia, kim quang lập tức hòa tan ra, khuếch tán trong cơ thể hắn, khiến ban đầu vốn là màu vàng nhạt chợt hóa thành thổ hào kim. Hồn Nô lập tức thống khổ hét thảm lên, thanh âm kia giống như Ô Nha bị bóp nát xương cốt vậy, khiến người nghe được mà toàn thân nổi da gà.
Trong mắt Lý Vân Tiêu tràn ngập vẻ nghi hoặc, hắn cũng không rõ ràng lắm Viên Cao Hàn muốn làm gì, nhìn bộ dáng hắn dường như rất kích động, không giống như là tên biến thái thích ngược đãi người a?
- Ngươi nhất định rất kỳ quái ta muốn làm gì a?
Viên Cao Hàn lộ ra vẻ đắc ý, hắn đột nhiên phát hiện, có thể khiến Lý Vân Tiêu nhìn không thấu hành vi của hắn, rất có cảm giác thành tựu, vui vẻ cười nói:
- Ta muốn triệt để phai mờ đi Hồn Nô này, luyện chế ngược nó, hóa thành linh hồn chi lực nguyên thủy nhất!
Lý Vân Tiêu chấn động, sợ hãi nói:
- Luyện chế ngược? Chẳng lẽ là vị đại nhân kia...