– Ngươi, ngươi tên cẩu nô tài này, làm sao bàn giao cho ta!
Sắc mặt của Cao Phong cũng cực kỳ khó coi, mặt âm trầm lạnh giọng nói:
– Đội một Trấn quốc Thần vệ của ta, hầu như diệt sạch! Những thứ này đều là thủ hạ tinh nhuệ nhất trong tay ta, lúc trước các ngươi nói không có sơ hở nào, không chỉ có thể đả kích sĩ khí của Tần Nguyệt, còn có thể tiêu diệt lượng lớn cao thủ bên người Tần Nguyệt, lúc này ta mới đồng ý phối hợp các ngươi! Ai biết dĩ nhiên là kết quả này, ta đã thành công kiềm chế lại Bạch Mâu, bên các ngươi là giải thích như thế nào? Hơn ba mươi thủ hạ của ta cùng hơn năm mươi cung tiễn thủ làm sao bàn giao!
Lý Dật cũng giận dữ và xấu hổ không ngớt, nhìn vết thương của mình cắn răng nghiến lợi nói:
– Đều là do Lý Vân Tiêu cùng Kế Mông kia! Kế Mông chặn lại hai vị sư huynh của ta, Lý Vân Tiêu thì chém đứt một cánh tay của ta, nếu không có hai người này quấy phá, kế hoạch đã sớm thành công!
Tần Dương cả giận nói:
– Bản vương không nghe lầm chứ? Kế Mông chỉ là thất tinh Đại Vũ sư, hai vị sư huynh của ngươi là Vũ Quân! Có thể lấy một địch hai? Lý Vân Tiêu này là Võ sĩ, ngươi là Đại Vũ sư, lại có thể chặt đứt cánh tay của ngươi? Ngươi không thể biên một lý do bình thường khác sao?
Ba người Lý Dật đều là sắc mặt đỏ chót, dồn dập cúi đầu, trong mắt bốc lên vẻ oán độc. Lý Dật cố nén giận dữ nói:
– Lời ấy đều là lời thật! Kế Mông này không biết dùng đan dược gì, lập tức thì có thực lực Vũ Quân. Mà Lý Vân Tiêu kia, Lý Vân Tiêu…
Hắn vừa nhắc tới danh tự này, liền cảm thấy trong ngực có một luồng tâm huyết muốn phun ra, thở dốc mấy lần, giọng căm hận nói:
– Lý Vân Tiêu này càng là quỷ kế đa đoan, ẩn giấu cực sâu! Trên người hắn không chỉ có Huyền Binh cấp ba, hơn nữa còn người mang bí thuật. Ban đầu thời gian ta ở Lý gia, đã đối với hắn tiến hành điều tra, kết quả biểu hiện là mười phần rác rưởi không thể nghi ngờ, ai biết dĩ nhiên ẩn giấu sâu như thế! Lấy tâm kế cùng thực lực của hắn, tuyệt đối sẽ là đại địch của đại vương tử a!
Ánh mắt của Cao Phong cũng âm trầm nói:
– Người này thật có chút quái lạ, đêm đó ám sát Tần Nguyệt, vốn cũng là không có sơ hở nào. Cuối cùng không chỉ dã tràng xe cát, còn bị hắn thu phục Kế Mông, thật là quỷ dị!
Trên mặt Tần Dương có chút ủ rũ, phất phất tay nói:
– Ta không muốn nghe các ngươi giải thích, cục diện bây giờ nên làm thế nào cho phải? Các ngươi nói cái chủ ý đi.
Lý Dật mở miệng nói:
– Đại vương tử không cần phải gấp, tuy rằng lần này thất bại, nhưng không quá quan trọng. Kế hoạch của chúng ta không phải đều đâu vào đấy đang trong quá trình tiến hành sao? Chờ Kim Sư quân đoàn của đại vương tử ở Bạch Đầu trấn lui trở lại thủ đô, hội hợp thế lực quy thuận trong trung ương quân, đem trung ương quân chỉnh hợp. Toàn bộ thủ đô còn không phải ở dưới sự khống chế của đại vương tử sao?
Tần Dương trầm giọng nói:
– Điểm ấy ta có niềm tin. Nhưng Tiêu Khinh Vương làm sao bây giờ? Ta xem Lý Vân Tiêu này thật có thể trị hết thương thế của hắn, đến thời điểm đó hắn đứng bên Tần Nguyệt, ai có thể đối phó? Một vị Vũ Vương khác lại là lão sư của Tần Nguyệt, đây mới là địa phương nhức đầu nhất!
Trên mặt Lý Dật lộ ra nụ cười gằn.
– Việc này đại vương tử yên tâm, đến thời điểm đó Gia sư còn có thể phái cao thủ đến đây. Tiêu Khinh Vương là chắc chắn phải chết!
Tần Dương gật đầu nói:
– Như vậy rất tốt, hi vọng sẽ không xuất hiện biến cố.
Lý Dật lời thề son sắt đảm bảo một trận, trong mắt loé ra một tia châm chọc, liền theo Quảng Nguyên Giáp cùng Ngư Nguyên Văn lui ra.
Tần Dương im lặng một hồi hỏi:
– Cao thống lĩnh, ngươi xem những người Bách Chiến quốc này đáng tin không?
Trong mắt Cao Phong loé ra một tia sát khí, lạnh lùng nói:
– Đáng tin mới lạ, đáng tiếc mươi tên hảo thủ của chúng ta!
Tần Dương cũng gật đầu nói:
– Bản vương cũng cho là như thế, vẫn phải dựa vào mình mới được. Sự kiện kia nên gia tăng thực thi, còn có ba đội khác của Trấn quốc Thần vệ cũng phải buộc bọn họ biểu thị rõ thái độ.
– Vâng!
Cao Phong lĩnh mệnh nói, trong mắt loé ra điểm điểm tinh quang.
– Đúng rồi, bên Khổng Nhân Nghĩa kia thế nào rồi?
– Đã an bài xong xuôi, Khổng đại nhân đối với việc Lý Thuần Dương tùy ý làm bậy, tổn hại quốc pháp, tàn sát đại thần cũng vô cùng tức giận!
– Hừ, vô cùng tức giận có cái rắm dùng! Hắn chỉ là một lão thất phu, tay trói gà không chặt, dùng tới lôi kéo lòng người, nâng cờ đại nghĩa vẫn được, loại thời đại luân phiên này, thời điểm giết người chảy máu, tác dụng còn không bằng một tên binh lính bình thường!
– Dù sao hiện tại mọi người còn không trở mặt, binh khí vẫn không có đặt ở trên mặt bàn. Để hắn giơ đại nghĩa đạo đức đi gây phiền phức cho Lý Thuần Dương, đả kích Lý gia một hồi cũng không tệ. Có khi có hiệu quả không tưởng tượng nổi cũng khó nói, dù sao Khổng Nhân Nghĩa thịnh uy cực cao, đại biểu sĩ tử chi tâm trong thiên hạ, sợ là Lý Thuần Dương cũng không dám coi trời bằng vung!
– Không sai, nếu như có thể mượn cơ hội này đánh nát uy tín của Lý gia trong thiên hạ, đối với ta triệt để nắm Trung ương quân cũng có trợ lực rất lớn! Chỉ cần Khổng lão thất phu đứng bên chúng ta, dân tâm trong thiên hạ liền đứng bên chúng ta!
Sắc mặt Tần Dương rốt cục có chút ung dung, hắn phất phất tay để Cao Phong lui ra, mình thì một thân một mình đi dạo.
Ánh mắt của hắn không ngừng biến động, cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười, tự lẩm bẩm:
– Những này đều là trò đùa trẻ con mà thôi, chỉ cần sự kiện kia thành, coi như tất cả mọi người ủng hộ ngươi, vương vị cuối cùng cũng là của ta!
Lý Vân Tiêu theo lão gia tử trở lại, rất xa liền nhìn thấy một đám người vây chặt trước của Lý gia.
Sắc mặt Lão gia tử phát lạnh, sát khí lẫm liệt hừ nói:
– Người nào lớn mật, dĩ nhiên dám vây chặt Lý gia ta, chúng ta đi lên xem một chút!
Chờ hai người đến gần, đột nhiên từ bên cạnh lướt qua một bóng người, chính là Lý Hiển bên người Lý Bạch Phong, vội vàng quỳ vấn an lão gia tử nói:
– Đại lão gia, không tốt! Ba vị đệ tử Nhan Tân, Công Tôn Nhượng, với Tử Hiền của Quốc Tử Giám Khổng Nhân Nghĩa đại nhân, mang theo trăm vị nho sinh, trong đó không thiếu đại thần trong triều, liệt kê mười đại tội trạng cho Đại lão gia, đến hưng binh vấn tội rồi!
– Cái gì? Là lão thất phu Khổng Nhân Nghĩa kia!
Lý Thuần Dương giật mình nói, sát khí trên người dần dần thu lại, một bộ trầm tư. Hắn quay đầu lại cau mày nói:
– Vân Tiêu, nếu không chúng ta tạm thời tránh lui một hồi, chờ đám nho sinh nghèo túng kia nháo xong rồi, tự nhiên sẽ đi thôi.
Chân mày của Lý Vân Tiêu cau lại, hai mắt ngưng tụ, xa xa phóng tầm mắt tới, hơn trăm vị nho sinh kia mỗi cái cầm hoành phi to lớn, mặt trên các loại chữ rồng bay phượng múa viết từng cái từng tội trạng, giơ lên thật cao.