Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt Bắc Minh Nguyên Hải đã cười đến nở hoa, nhìn những hủ thi kia, nhìn thế nào đều cảm thấy rất đáng yêu.

– Phương Sử, bảo vệ mọi người, những “cao thủ” tự cho là đúng, lại không cảm thấy đủ thì cứ để mặc bọn hắn.

Bắc Minh Nguyên Hải phân phó, cười nói:

– Bất luận vị bằng hữu nào cũng có thể tùy thời thay đổi chủ ý.

– Vâng

Phương Sử từ phía sau đi ra, trong tay lóe lên hàn quang, trường thương quét thẳng qua.

Một đạo băng ngấn hóa ra trên không trung, ngưng tụ thành một cái vòng lớn, tràn ra hàn khí khủng bố, hộ ở sau lưng mọi người.

– Ah ah ah.

Hủ thi đầy trời dần trở nên sinh động, nguyên một đám mở hai mắt ra, bắt đầu phóng tới phía dưới.

Mục Chinh nói:

– Kỳ thật cũng không cần quá sợ hãi, chỉ cần thực lực đủ mạnh, chấn cho bọn chúng phấn thân toái cốt cũng được.

Hắn không đếm xỉa tới đánh ra một chưởng, một đạo ánh sáng màu xanh bỗng nhiên khuếch tán, đánh vào một cỗ hủ thi.

“Oanh”

Lực lượng khổng lồ nổ tung, ánh sáng màu xanh tuôn ra, trực tiếp đánh những hủ thi kia tan thành mây khói.

Nhưng mấy người có thực lực như hắn, sau khi chống lại hủ thi mấy chiêu sắc mặt đã đại biến bay tới chỗ Phương Sử.



Nếu là 1 vs 1 mọi người còn dám đánh một trận, nhưng hiện giờ số lượng hủ thi rõ ràng chiếm thượng phong.

Dưới vòng quỹ tích băng thương cực lớn kia, hàn khí phóng ra ngoài, những hủ thi kia tựa hồ có chút kiêng kị, không dám phi thân tới.

Đoan Mộc Thương sau khi đập nát mất cỗ hủ thi, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị..

Muốn triệt để giết chết những Thi Lễ này, mỗi lần ra tay đều phả hao phí nguyên lực thật lớn, còn mệt mỏi hơn giết chết võ giả cùng giai nhiều, cho dù bọn hắn thực lực có cường hoành thế nào, tiếp tục như vậy cũng căn bản không gánh được.

Đoan Mộc Thương nói:

– Mục Chinh đại nhân, có cách để giải quyết những hủ thi này trên phạm vi lớn không?

Mục Chinh nói:

– Hắc hắc, ngoại trừ công kích loại băng hỏa ra, sợ rằng rất khó.

Hắn chậm rãi đi qua đi lại giữa hủ thi, rất thành thạo, cũng không ra tay bao nhiêu, hiển nhiên cũng phát hiện ra vấn đề giống với Đoan Mộc Thương.

Lực lượng những hủ thi này cao thấp bất đồng, tựa hồ có qua hệ với thực lực khi còn sống, nhưng phổ biến so với hủ thi mới hóa thành phải kém rất nhiều, hẳn là lực lượng đã bị sói mòn đi cực kỳ nghiêm trọng.

– Ah

Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một gã cường giả Võ Tôn bát tinh một chiêu vô ý, bị một cỗ hủ thi đập trúng bả vai, lập tức biến thành một mảnh xanh lục.

Sắc tố không ngừng lan rộng, càng tuôn ra độc huyết ra, toàn bộ bả vai bắt đầu bị thối rửa đi.

Hơn nữa cổ, gương mặt của người nọ, trong khoảnh khắc cả người đều hóa thành màu xanh lá, hai tay chụp lấy cổ mình, trong miệng nhổ ra bọt mép.

Trong mấy cái nháy mắt, thần sắc kinh khủng của người nọ đã biến mất, trở nên ngốc trệ và mục nát, trong miệng thốt ra hủ khí, bắt đầu công kích đồng bạn.

– Ah.

– Ah.

Biến hóa của hắn lập tức gây ra khủng hoảng, thoáng cái nhao nhao có người bị đánh trúng hóa thành hủ thi.

Lần này người vẫn còn đau khổ chèo chống lập tức luống cuống, vội vàng bỏ chạy về phía Phương Sử, hòng được Bắc Minh Huyền Cung che chở.

Đoan Mộc Thương vội hỏi:

– Vân thiếu, lôi hệ thần thông của ngươi...



Sắc mặt Lý Vân Tiêu cũng chìm xuống ra, hắn cũng không phải người lương thiện gì, chuyện không công đi ngăn cản hủ thi cho mọi người hắn cũng sẽ không chủ động đi làm.

Nhưng hiện giờ tất cả mọi người đã bắt đầu đầu nhập vào Bắc Minh thế gia rồi, đối với hắn thì đây cũng là một chuyện thập phần bất lợi.

– Lưu ly như hỏa.

Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra chút hàn tinh, trên mặt một mảnh lạnh băng, trên người “Hô” thoáng một phát liền bốc cháy lên, ánh lửa hừng hực khuếch tán đầy trời.

Hai tay của hắn hợp lại, tách ra phía dưới, Thái Cổ Cương Phong xoáy ra, toàn bộ quanh thân hỏa diễm ầm ầm thoáng cái tăng vọt, gương mặt không ngừng chớp động lắc lư dưới ánh lửa.

– Đại Phong Xa.

Hỏa diễm đầy trời thoáng cái vù vù xoáy lêm, toàn bộ vòm trời đại điện lập tức bị Phong Hỏa bao phủ, ánh khiến gương mặt mỗi người đều lập loè, biểu lộ không đồng nhất.

Trong lòng Mục Chinh giật mình không thôi, tuy rằng hắn đoán được hỏa diễm của Lý Vân Tiêu tuyệt không phải phàm hỏa bình thường, nhưng không nghĩ đến lại có uy lực kinh thiên thế này, ngay cả hộ thể đế khí trên người hắn dưới nhiệt độ ngọn lửa kia cũng đang chậm rãi nóng chảy.

Người còn lại cũng khiếp sợ vạn phần, Lý Vân Tiêu lăng không đứng ở mắt vòng xoáy, hỏa diễm đầy trời giống như thực thế hóa của khí chất cao ngạo kia, một vòng thân ảnh của hắn vây.

– Ah ah ah

Vô số tiếng kêu thảm thiết của hủ thi liên tiếp phập phồng, tất cả hương vị buồn nôn dưới hỏa diễm kia đều bị đốt rụi toàn bộ.

Trong Đại Phong Xa xoay tròn, vô số cỗ hủ thi đều hóa thành tro tàn.

Đồng tử Bắc Minh Nguyên Hải đột nhiên co lại, trong lòng nhấc lên cơn sóng gió động trời, hàn âm chi khí của Bắc Minh Huyền Cung, vạn hỏa khó dung

Dưới ngọn lửa kia, băng quỹ mà Phương Sử dùng chiến thương vẽ ra cũng mở.

Loại khí tức hỏa diễm kia, khiến hắn tu luyện Cực Âm hàn khí cảm thấy cực kỳ khó chịu và chán ghét.

Trong mắt bắn ra đạo đạo sát khí, ánh mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu càng ngày càng lạnh.

Sau mấy hơi thở, hủ thi đầy trời đều đã bị quét sạch.

Lý Vân Tiêu thu quyết ấn lại, tất cả hỏa diễm đều tán đi.

Toàn bộ thế giới thanh tĩnh rồi.

Trong mắt Đoan Mộc Thương cũng chớp động dị sắc, nói:

– Vân thiếu, lửa này...



Lý Vân Tiêu sắc mặt như thường, đáp lại:

– Mọi người không nên chủ quan, những hủ thi này cơ bản không có lực công kích gì, hẳn là tàn khu lưu lại từ mươi vạn năm trước. Hủ thi Võ Đế thất tinh Bạch Tử Phong ta gặp phải trước kia phải mạnh hơn đám này gấp trăm lần.

Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần lại từ khiếp sợ và đại hỉ, ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu trở nên càng thêm kính sợ.

Đoan Mộc Thương nói:

– Hẳn là niên đại càng lâu, lực lượng càng yếu. Những hủ thi này vào mươi vạn năm trước chỉ sợ cũng là tồn tại kinh thiên vĩ địa. Mười vạn năm qua Huyền Vũ Tinh Cung một mực phiêu đãng trong hư vô, cũng không có thi thể bổ sung vào, đằng sau có lẽ không không còn bao nhiêu nguy hiểm nữa rồi.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nhìn nàng một cái, nói:

– Thương đại nhân tựa hồ đã quên Thiên Mê ảo cảnh a?

Thân hình Đoan Mộc Thương đột nhiên run lên, trong mắt lộ ra thần sắc.


Người còn lại cũng tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, đều há to mồm, trở nên hoảng sợ.


Sắc mặt Thái Thúc Tà Đình trầm trọng nói:


– Thiên Mê cung tuy là ảo cảnh, nhưng bằng hữu vẫn lạc ở bên trong, liền thật sự vẫn lạc.


Mục Chinh nói:


– Khó trách, khó trách những Thi Lễ này đều là cấp thấp nhất, rất chênh lệch với ta nghĩ trước kia. Rất có khả năng là những Thi Lễ cao cấp kia sẽ khống chế những thi thể mới.


Trong mắt Thái Thúc Tà Đình một mảnh lo lắng, khẽ nói:


– Nếu nói thế, vậy thì bố trí Thiên Mê Cung, hoàn toàn là vì chế tạo tử thi? Nếu thật sự là như thế, vậy chủ nhân Huyền Vũ Tinh Cung này không khỏi quá mức tà ác đi nha?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK