- Phong!
Vòi rồng bay ra khỏi lòng bàn tay Lý Vân Tiêu nháy mắt biến to mấy chục mẫu cuốn lấy toàn bộ tảo xanh đánh ra xa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lốc xoáy biến dây thừng thô ngàn trượng, không chỉ tảo xanh, đám đông hải tộc quanh Hải Hoàng Điện cũng bị cuốn đi liên tục văng ra xa rớt vào biển sâu.
Toàn bộ thứ bay ra khỏi gió lốc đều thành thịt vụn, khó nhận ra hình hài.
Một chiêu đánh ra, chỉ mười mấy giây toàn thế giới yên tĩnh.
Trên bầu trời thổi qua cơn gió biến thành hình dạng cá sấu chậm rãi đáp xuống vai Lý Vân Tiêu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phi Nghê vui cười chơi với cá sấu, hôn một cái:
- Thủ đoạn giỏi quá, tỷ tỷ đang định ném vài đoàn lửa đốt bọn họ thành không khí.
Cá sấu mở mắt liếc nàng một cái, lại tiếp tục ngủ.
Tổ Á giật mình ngây ra như phỗng, kiêng kị nhìn cá sấu. Bề ngoài vô hại nhưng ẩn chứa lực lượng khủng bố như thế.
Tổ Á kinh kêu:
- Ngũ hành phong chi linh thể?
Lý Vân Tiêu cười gật đầu nói:
- Là cương phong hóa linh, dùng dể giải quyết đám rác rưởi này là tốt nhất, nguyên quảng trường sạch sẽ.
Những xác chết vụn vặt trên quảng trường bị cơn gió quét sạch, gọn gàng tinh tươm.
Tổ Á cười nói:
- Những năm gần đây ngươi được đến cơ duyên vượt hiểu biết của ta. Có lẽ tai nạn lần này của Hải Hoàng Điện sẽ được ngươi thành công hóa giải.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đợi ta thanh tẩy hết mấy cặn bã trong phạm vi trăm dặm.
Hắn bay lên trời, nâng lên. Người Lý Vân Tiêu tỏa ánh sáng trắng mênh mông, một tia chớp từ lòng bàn tay bắn hướng chân trời, khuếch tán ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sấm sét nổ tung hóa thành vô số điện xà bắn đi bốn phương tám hướng.
Hải chi sâm lâm là một không gian kỳ lạ, có nước, đất liền, bầu trời. Cây cối rậm rạp sinh trưởng trong nước biển, Hải Hoàng Điện chiếm toàn đất liền, trên lục địa nước biển là bầu trời.
Vừa rồi hải tộc tiến công Lý Vân Tiêu liền cảm ứng được có nhiều hơi thở ẩn núp bốn phía, lôi điện hóa xà tán vào bốn phương tám hướng nổ một đống tay chân cụt, các tiếng gào thét không dứt bên tai.
Trong hư không vang tiếng hừ lạnh:
- Hừ! Thân hóa lôi đình, tài mọn!
Hơn mười lôi xà bắn về phía đó ngay.
Chỗ phát ra thanh âm vươn ra một bàn tay to bóp nát toàn bộ lôi xà.
Không gian lung lay, một nam nhân vạm vỡ thân dài chín thước bước ra từ không gian. Sau lưng người đó có một nam nhân lùn thì đi theo.
Vóc dáng hai người trái ngược nhau nhưng khuôn mặt thì y đúc, giống như huynh đệ song sinh.
Bên kia Hải chi sâm lâm vang tiếng cười gằn, không gian bị xé rách, vô số lôi xà bị nuốt. Ánh sáng xanh bắn ra từ khe hở.
Một bóng người đen ngòm bước ra, hình dạng một vị thiếu niên.
Thiếu niên có mái tóc đen nhánh, ngũ quan tinh xảo yêu dị. Thứ duy nhất khiến người khó chịu là thiếu niên có ba con mắt, hơi giống vẻ mặt Lý Vân Tiêu lúc mở Thái Cổ Thiên Mục.
Ba người vừa xuất hiện trên bầu trời liền mang đến uy áp cho Hải Hoàng Điện.
Tổ Á giật mình kêu lên:
- Quỷ Mã, Băng Đồng!
Cố Thanh Thanh sửng sốt, ba người này khí thế đúng là phi phàm.
Cố Thanh Thanh hỏi:
- Ngươi biết ba người này?
Biểu tình Tổ Á trầm trọng nói:
- Hai huynh đệ giống y như đúc thuộc Quỷ Bã tộc, hình dạng thiếu niên là Lãnh Đồng tộc. Hai tộc quần đều là siêu hải tộc tránh bóng mấy vạn năm dài, chưa từng xen vào viẹc đời. Trong Hải Hoàng Điện chỉ có vài lời ghi chép về họ, nhưng siêu khủng bố.
Cố Thanh Thanh kinh ngạc kêu lên:
- Mấy vạn năm chưa từng xuất thế, giờ phút này lại cùng xuất hiện, chẳng lẽ đều vì nam nhân tên Tù? Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tổ Á lắc đầu, sắc mặt khó xem nói:
- Không biết, giờ ta cũng rất tòm ò.
Lý Vân Tiêu quét mắt ba người, trừ nam nhân như người lùn ra hai người khác tu vi Chưởng Thiên cảnh.
Nhưng các loại hồng hoang man khí cho Lý Vân Tiêu cảm giác siêu nguy hiểm, trực giác cảm thấy hai người này tuyệt đối không đơn giản ở lại Chưởng Thiên cảnh.
Nam nhân Lãnh Đồng tộc cười gằn nhìn chằm chằm hai huynh đệ kia:
- Không ngờ Quỷ Mã tộc có người sống sót.
Hai nam nhân, bốn con mắt nhìn nam nhân Lãnh Đồng tộc nhưng không dám trực diện con mắt dựng đứng.
Người lùn mỉa mai:
- Lãnh Đồng tộc cũng chỉ còn mình ngươi!
- Hừ! Không cần ngươi lo!
Lãnh Đồng vung tay, âm phong thổi qua hư không kia:
- Chúng ta đã đi ra, ngươi còn trốn làm gì?
Nơi bị âm phong thổi qua hư không lóe ánh sáng đỏ dần hiện ra hai bóng người.
Một người giấu trong áo đỏ chỉ có râu bạc rũ xuống bên ngoài. Một người sắc mặt âm trầm, vừa xuất hiện liền nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm tràn đầy căm hận.
- Cốt Hồng?
Lý Vân Tiêu nhướng đầu mày, khá là bất ngờ.
Tổ Á giận run người:
- Cốt Hồng! Vân Sinh lão tổ!
Cốt Hồng không hé răng, khóe môi cong lên cười âm trầm, độc ác nhìn Lý Vân Tiêu và Tổ Á. Cốt Hồng muốn mở miệng châm chọc mấy câu, nhưng tổ phụ ở đây, chưa tới lượt gã nói chuyện.
Vân Sinh lão tổ hừ nhẹ, khinh miệt liếc Tổ Á, kiêu ngạo nói:
- Tiểu tử, dám gọi thẳng tên huýa của bổn tọa, ngươi có lá gan chó.
Tổ Á tức giận quát:
- Hải Hoàng Điện luôn giao tiếp tốt với Vân Sinh tộc vậy mà các ngươi phản chiến đối địch! Cốt Hồng, ngươi là đệ tử của Hải Hoàng đại nhân, hành động này càng là khi sư diệt tổ!
Ánh mắt Vân Sinh lão tổ lạnh lùng:
- Khi sư diệt tổ? Ngươi tính cái gì, cũng dám nói câu đó trước mặt bổn tọa?
Một vệt sáng đỏ lặng lẽ hiện ra, không gian dao động nhẹ để lại dấu vết nhạt chém xuống.
Mặt Tổ Á tái nhợt, lực lượng một chiêu của Vân Sinh lão tổ không phải gã có thể đối kháng. Mãi khi ánh sáng đỏ đến gần mới bắt giữ được!
Đột nhiên một bàn tay chộp tới, không có bất cứ hoa mỹ, kỹ xảo nào, chỉ đơn giản vỗ.
Bùm!
Một tiếng vang khẽ, ánh sáng đỏ vụt tắt.
Người ra tay là Bàn Nghị, gã cách Tổ Á gần nhất.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia trầm trọng, thực lực của Vân Sinh lão tổ chỉ có Chưởng Thiên cảnh nhưng một kích vừa rồi nháy mắt tăng lên tới hư cực.
Có lẽ vì quy tắc thiên địa, những siêu hải tộc ức chế tu vi ở Chưởng Thiên. Quy tắc thập phương phóng thích, thời gian ngừng ở hư cực bắt đầu thay đổi.
Vậy xem ra song sinh Quỷ mã tộc, tiểu tử Lãnh Đồng tộc phân nửa cũng là hư cực kỳ.
Lòng Lý Vân Tiêu thầm lo âu, hèn gì tinh thần hắn luôn bất an, không ngờ trong Tứ Hải ẩn giấu lực lượng khủng bố như thế.
Vậy Tù rốt cuộc là ai?
Có thể điều động nhiều siêu hải tộc thì tất nhiên thực lực cũng không tầm thường. Hải Hoàng Điện chỉ có Ba Long và Tổ Á nên dễ dàng bắt giữ, vì sao phải gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Các loại vấn đề nổi lên trong đầu Lý Vân Tiêu, nhưng hắn biết cùng với những người này xuất hiện thì đáp án không còn xa.
Bàn Nghị vừa ra tay lập tức dẫn tới mấy người trên trời giật mình.
Huynh đệ Quỷ Mã tộc, Lãnh Đồng, Vân Sinh lão tổ đều biến sắc mặt.
Khi Bàn Nghị công kích hoàn toàn không cảm nhận được dao động nguyên lực, đơn thuần là cơ thể đánh nát ánh sáng đỏ đó.