Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ trong tay hắn càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền thân hóa vô số, lưu lại một đạo đạo tàn ảnh.

Kim Đao sau khi khí uẩn biến hóa, khí tức đao mang lại bắt đầu tăng lên.

Tất cả mọi người triệt để ngốc trệ, luyện khí bọn hắn cũng không phải chưa xem, đều là nghi thức nhìn như thập phần trang nghiêm, còn có đại lượng trợ thủ ở bên cạnh hiệp trợ, hơn nữa cần mở ra trận bàn hoặc là đỉnh khí, giống như là Triêu Thánh vậy, hơn nữa tỷ lệ thất bại cũng cực cao.

Mỗi lần bọn hắn cầu Thuật Luyện Sư hỗ trợ đều là ở một bên cầu nguyện, nhưng đa số vẫn là kết quả tan nát cõi lòng

Lần này Lý Vân Tiêu luyện khí lại tùy ý giống như ăn cơm vậy, bọn hắn đều ở một bên châm chọc khiêu khích, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược...

– Không sai biệt lắm.

Lý Vân Tiêu đột nhiên mở miệng nói, thần sắc trong mắt thập phần ngưng trọng, trạng thái Kim Đao kia giờ phút này cực kỳ bất ổn, tuy rằng cưỡng ép tăng lên tới bát giai đỉnh phong, nhưng đây là hắn triệt để kích phát tiềm năng thanh đao này, tùy thời đều có thể tan vỡ mất.

– Đi

Hắn khẽ quát một tiếng, đánh ra một đạo pháp quyết, Kim Đao kia lập tức bay đi, đụng một cái vào cấm chế chi quang, vốn có thể lướt qua không trở ngại, nhưng trên đó còn có điên đảo trận loại nhỏ mà Lý Vân Tiêu điệp gia lên nên lập tức đã bị trở ngại, lơ lửng giữa không trung.

Sau đó hai tay Lý Vân Tiêu kết xuất một đạo ấn ký, đẩy mạnh ra, lập tức đánh lên trên Kim Đao kia.

Một đạo hào quang cực kỳ rực rỡ tươi đẹp chói mắt từ trong Kim Đao tỏa ra, sau đó nguyên một đám trận phù hắn bố trí xuống lúc trước toàn bộ đều được kích phát, tản mát ra năng lượng vô tận, lấy Kim Đao làm trung tâm xoay tròn, càng lúc càng lớn.

Toàn bộ thiên mạc thoáng cái trở nên sáng lên, khí tức khủng bố tản ra trên Kim Đao lan khắp bốn phía, như hỏa diễm cắn luốn lấy cấm chế chi quang kia.

Mọi người không tự chủ được lui về sau, sợ bị ảnh hướng đến, nhưng lực lượng Kim Đao thủy chung chỉ lan tràn trên cấm chế, cũng không lao ra.

Một lát sau, Kim Đao kia “Phanh” một tiếng đứt gãy tại chỗ, hóa thành sắt vụn rớt xuống.

Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:

– Mau qua đây, cấm chế chi quang này quá mạnh mẽ, vô cùng vô tận, không biết ngọn nguồn, ta hiện giờ chỉ đốt ra được một động lớn, qua một thời gian nữa sợ rằng nó sẽ tự khôi phục lại mất

Hắn dẫn đầu trực tiếp hóa thành một đạo quang mang xông qua cấm chế chi quang kia, vọt qua phía bên kia.

Người còn lại cũng nhao nhao đại hỉ, lập tức lao đến, quả nhiên qua chốc lát, cấm chế kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục lại như lúc ban đầu.

Lần này, thần sắc khi tất cả mọi người nhìn Lý Vân Tiêu đều thay đổi, toàn bộ đều có bộ dạng tôn kính

Trần Khai Hồng đi đầu nói:

– Danh tiếng Thuật Luyện Sư bát giai của Vân thiếu quả nhiên danh xứng với thực, thậm chí còn trên cả Thuật Luyện Sư bát giai bình thường, thành tựu tương lai khó có thể đánh giá.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:

– Chê cười, đi nhanh lên đi, khó được đến Tiên Cảnh một chuyến, nếu không nắm chặt thì sẽ hết thời gian mất.

Địa vị Lý Vân Tiêu giờ phút này đột nhiên cứ vậy tăng lên đến cùng độ cao với bọn người Trần Khai Hồng, mọi người nhao nhao khách khách khí khí phụ họa theo, dưới sự dẫn dắt của mấy người tiếp tục chạy lên đỉnh núi

Trên đường đi không còn gì ngăn trở nữa, hơn nữa ngay cả khí tức yêu thú cũng không còn nữa.

Rất nhanh, liền nhìn thấy trên đỉnh núi đứng vững một đại điện to lớn, tản mát ra hào quang vạn trượng, chiếu sáng khiến cả bầu trời một mảnh chói mắt.

La Nguyên Khải cả kinh nói:

– Cực Dương chi lực.

Đỉnh núi này dĩ nhiên cũng là đỉnh của tế đàn, trên đó treo cao lấy Cực Dương chi lực, chiếu rọi khắp bốn phía.

Cực Dương chi lực từ trên đỉnh cung điện kia rọi xuống, toàn bộ đỉnh núi đều nằm dưới cổ lực lượng cực nóng này, từ xa đã cảm thấy một hồi tim đập nhanh.

La Nguyên Khải hoảng sợ nhìn qua Cực Dương chi quang kia, giật mình nói:

– Đỉnh cung điện này đến cùng có chí bảo gì, vậy mà có thể tản mát ra lực lượng cường đại như thế, nếu bị người đoạt được, chẳng lẽ không phải có thể hoành hành thiên hạ sao.

Trần Khai Hồng cũng ầm ầm động tâm, lẩm bẩm nói:

– Tia sáng này, phảng phất giống như rất gần mặt trời vậy, chúng ta từ xa nhìn lại cũng cảm thấy một hồi kinh hãi, vậy nếu tiến vào bên trong sẽ thế nào đây?

Mọi người thoáng cái đều bắt đầu sầu muộn, bọn hắn đứng ở đàng xa, Cực Dương không thể chiếu đến cũng đã cảm thấy một hồi nóng rực khó chịu, càng đừng nói đến bước vào trong đó.

Thừa Hạo Miểu nhịn không được nói:

– Cực Dương chi lực này thật sự khủng bố thế sao?

Bất Quang Lượng lạnh nhạt nói:

– Thứ này vốn là một loại biến thể của quy tắc chi lực, đủ để đối kháng Cửu Thiên Đế Khí, nếu là cực mạnh, mặc dù là đế khí cũng không cách nào ngăn cản được

La Nguyên Khải ngưng giọng nói:

– Nơi này cách cửa đại điện ước chừng 500m, có lẽ không khó kiên trì.

Hắn tăng khí tức lên tới trạng thái mạnh nhất, hóa thành một đạo quang mang lập tức xông ra ngoài. Chỉ thấy không trung hiện lên một đạo cường quang, dấy lên hỏa diễm, cả người La Nguyên Khải đã trực tiếp vọt qua bên bờ bên kia, bất quá hắn đã hóa thành một hỏa nhân, vội vàng vận chuyển nguyên lực chấn khai hỏa diễm chi khí, lúc này mới bình an vô sự.

Nhưng quần áo trên người hắn đều đã bị thiêu hủy, cả người cũng đen một nửa, dùng thực lực của hắn cũng chật vật như thế khiến đại bộ phận mọi người đều kinh hãi.

La Nguyên Khải xa xa nói:

– Tuy rằng rất mạnh, nhưng chỉ cần thời gian đủ ngắn thì sẽ không có chuyện gì đâu, đều tới đi.

Mọi người lúc này mới thoáng yên tâm, bắt đầu nguyên một đám bay vượt qua, mọi người đều tăng phòng ngự và phát huy tốc độ đến mức tận cùng, các loại chiến y đủ mọi màu sắc cũng đều xuất hiện. Nhưng không ít người vẫn phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau khi đến bên bờ bên kia, cả đám đều bị đốt thành than đen.

Càng có một gã cường giả Võ Đế Phệ Hồn Tộc tựa hồ như công pháp tu luyện bị loại Cực Dương chi lực này tương khắc, cuối cùng không thể xông qua được, trực tiếp vẫn lạc trên đường, thân thể lập tức bốc hơi, hóa thành một cỗ tại thi ngã xuống.

Bất Quang Lượng và Thừa Hạo Miểu đều biến sắc, lộ ra vẻ khiếp sợ và âm lãnh.


Bên ngoài đại điện cũng chỉ còn lại một mình Lý Vân Tiêu ở đó tựa hồ đang do dự.


Trần Khai Hồng nói:


– Dùng năng lực Vân thiếu vượt qua phiến khu vực này có lẽ không thành vấn đề đấy chứ?


Lý Vân Tiêu chống cằm suy nghĩ một hồi, vừa rồi tình huống mỗi người tiến lên hắn đều thấy rõ, hắn nói:


– Ta thử xemsao, tựa hồ cũng không khó khăn như mọi người đâu, có lẽ có thể tìm được cách dễ dàng hơn cũng không chừng.


– Ah? Chúng ta ngược lại muốn xem thử Vân thiếu có cách hay gì?


Thừa Hạo Miểu tức giận lạnh lùng nói, Phệ Hồn Tộc bọn hắn vẫn lạc một gã cường giả, khiến tâm tình của hắn thập phần không tốt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK