Với trạng thái hiện tại Nguyên Cơ bị cường giả chưởng thiên cảnh bao vyâ, sau một kích là kết cuộc bị đánh hội đồng đến chết.
Nguyên Cơ sắc mặt âm trầm hỏi ngược lại:
- Người trúng một kích của ta không chết cũng bị thương, sẽ rơi vào kết cuộc giống như ta. Trong các người có ai dám tiến lên thử một lần?
Thấy không người nào dám lên tiếng, Nguyên Cơ thầm thở phào.
Nguyên Cơ cười gằn:
- Ai không phải hạng người ham sống sợ chết, ai không quý trọng mạng sống của mình? Ai muốn làm kẻ quên mình vì người, hy sinh bản thân thành toàn người khác? Ha ha ha, đây chính là nhân tính! Tuy lão phu chỉ còn lực lượng một kích nhưng cũng có thể bình an rời đi, các ngươi không người dám chắn!
- Ha ha ha!
Nguyên Cơ ngửa đầu cười dài, định nghênh ngang rời đi.
Lý Vân Tiêu chợt quát to:
- Khoan đã!
Lý Vân Tiêu hóa thành lôi điện chợt lóe ngăn trước mặt Nguyên Cơ, khóe môi cong lên cười quái dị nói:
- Nguyên Cơ đại nhân quá xem thường quyết tâm của chúng ta. Bản thiếu gia chính là là loại người cam nguyện quên mình vì người. Các vị không cần cảm ơn, xin cứ gọi ta là Lôi Phong.
Mọi người giật mình, không ngờ Lý Vân Tiêu sẽ đứng ra. Tất cả đều không hiểu, lộ vẻ ngạc nhiên.
Nguyên Cơ nạt:
- Nhà ngươi? Ngươi nổi khùng gì vậy?
Nguyên Cơ không tin Lý Vân Tiêu sẽ quên mình vì người.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm không trả lời, một tay bắt ấn biến ra ba đầu sáu tay pháp tướng kim thân. Sáu tay bắt ấn, một mảnh kiếm trận khuếch tán trước mặt.
Trong người Lý Vân Tiêu tuôn ra ma nguyên, ngưng tụ thành một tầng áo giáp phủ lên 88 hắn.
Lý Vân Tiêu giơ tay điểm, một mảnh lôi giới mở ra biến thành lĩnh vực to cỡ mấy chục trượng trước mặt.
- Nguyên Cơ đại nhân cảm thấy thần thông của bản thiếu gia đỡ một kích của đại nhân thì thế nào?
Lý Vân Tiêu một tay cầm kiếm chỉ xuống dưới, kiếm sáng rực ánh sáng lạnh, có Băng Sát Tâm Diễm rực cháy cho người cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Sắc mặt Nguyên Cơ khó xem cắn răng hỏi:
- Ngươi chơi thật?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Đương nhiên!
Nguyên Cơ tức giận quát:
- Ta không tin! Chắc chắn có âm mưu gì đó, ta không tin ngươi sẽ quên mình vì người!
Anh Thiều hưng phấn nói:
- Ha ha ha! Vân Tiêu nghĩa bạc vân thiên, hy sinh vì nghĩa, can đảmcao hơn núi, kẻ ích kỷ như ngươi làm sao hiểu?
Đao quang chợt lóe, Anh Thiều xuất hiện sau lưng Nguyên Cơ chặn đường lui, chờ đợi ra một kích.
Ba Cẩn, Chu Quân lặng lẽ nhúc nhích, chuẩn bị ra tay.
Nguyên Cơ biểu tình cực kỳ khó xem hơn gan heo, rít gào:
- Lý Vân Tiêu, ta cùng ngươi không oán không thù, tại sao cứ ép sát gắt gao, thà chết cũng quyết ngăn cản lão phu?
Lý Vân Tiêu cười khẽ:
- Đại nhân nói sai rồi, hư cực thần cảnh chỉ có một đợt công kích, hiện tại đại nhân bị thương nặng dù chớp mắt bước vào hư cực thì có thể phát huy ra bao nhiêu lực lượng? Ta đỡ một kích của đại nhân có lẽ bị thương nhưng nói đến chết thì quá vớ vẩn. Về thù hận, chẳng lẽ đại nhân đã quên chuyện trong cửu đan cung?
Nguyên Cơ kinh ngạc hỏi:
- Chỉ vì ta vô tình nói một câu khiêu khích?
Lý Vân Tiêu xì cười, vẻ mặt châm chọc nói:
- Hừ! Vô tình? Nếu Ba Cẩn đại nhân không từ chối hợp ô cùng làm chuyện xấu với ngươi thì bản thiếu gia có lẽ đã chết trong tay ngươi. Còn bảo là vô tình khiêu kchihs? Đây là thù sinh tử, bản thiếu gia nói rồi, thù này sẽ không quên!
Nguyên Cơ ngây ngẩn nửa ngày, lặng thinh thật lâu sau lên tiếng:
- Cuối cùng ta đã hiểu, ngươi vẫn nhớ mãi không quên muốn bắt chẹt ta.
- Ha ha ha! Đừng nói khó nghe như vậy.
Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:
- Bản thiếu gia thẳng tính, làm việc không có suy nghĩ, đã nhận định chuyện gì thì sẽ làm đến cùng, chỉ chờ xem lựa chọn của đại nhân. Dù sao ta không trông chờ vào việc chiếm Thiên Vận Tạo Hóa đan, đỡ một kích của đại nhân rồi bản thiếu gia sẽ quay đầu đi ngay, dù bọn họ muốn đối phó ta thì cũng sẽ bằm thây đại nhân trước, bản thiếu gia có đủ thời gian chạy.
Anh Thiều vội nói:
- Vân Tiêu công tử nói gì kỳ vậy? Công tử xả thân thủ nghĩa, chúng ta vô cùng kính nể, sẽ không làm chuyện bất lợi cho công tử.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh xem Anh Thiều như không khí, lờ lớ lơ.
Nguyên Cơ bình tĩnh lại, lựa chọn ngay trước mắt.
Nguyên Cơ liều lĩnh xông vào hư cực thần cảnh chém ra một kích cũng không nắm chắc giết được bất tử bất diệt thân của Lý Vân Tiêu. Sau khi liều mạng ra một kích thì kết cuộc của Nguyên Cơ đã quá rõ ràng.
Chết rồi mọi thứ thành không, chẳng còn mạng thì muốn thần đan làm gì?
Nguyên Cơ là người thông minh, cân nhắc hai khía cạnh liền ra lựa chọn. Nguyên Cơ lấy một hộp ngọc đặt trong lòng bàn tay, mở ra. Hoa quang dâng lên, linh khí ngút trời.
- Đây là . . .
Tim mọi người đập nhanh, xoe tròn mắt nhìn hộp ngọc, lập tức hiểu ngay.
Anh Thiều biến sắc mặt quát to:
- Nguyên Cơ, mau đưa hộp ngọc đến đây, ta không làm khó dễ ngươi!
Nguyên Cơ lạnh lùng cười, nâng hộp ngọc khoe bốn phía rồi nhẹ nhàng ném lên. Hộp ngọc bị lực lượng nâng chậm rãi bay tới trước mặt Lý Vân Tiêu.
Khóe môi Nguyên Cơ cong lên âm hiểm:
- Vân Tiêu công tử muốn thập giai thần đan đây, bây giờ để bổn tọa đi được chưa?
Nguyên Cơ cố ý khoe thần đan ra để Lý Vân Tiêu dẫn lửa thiêu thân.
Viên bảo đan trong hộp ngọc có màu đỏ sậm, tỏa ánh sáng như mỹ tửu, nhìn là thèm, khiến người mê say.
Lý Vân Tiêu mừng rỡ nhận lấy hộp ngọc cất đi, cười to bảo:
- Ha ha ha! Nguyên Cơ đại nhân quả nhiên là người thông tuệ, hiểu xem xét thời thế. Bản thiếu gia rất thưởng thức người đại tài đại đức như vậy!
Lý Vân Tiêu thu về ba đầu sáu tay, lập tức lùi sang góc nhường đường, cười nói:
- Mời Nguyên Cơ đại nhân.
- Hừ!
Nguyên Cơ tức muốn bể phổi, chắp tay hăm dọa:
- Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, ngày sau sẽ gặp lại. Bổn tọa hy vọng ngày đó sẽ đến sớm chút!
Nguyên Cơ phất ống tay áo dài, sắc mặt âm trầm cất bước đi ra ngoài điện.
Anh Thiều hoàn toàn biến sắc mặt, không cam lòng hỏi:
- Cứ thả hắn đi vậy sao?
Nguyên Cơ vụt xoay người, khí thế sắc bén ập đến:
- Như thế nào? Anh Thiều đại nhân muốn đánh một trận với bổn tọa sao? Đến đây đi!
Yêu hóa lại nổi lên làm khuôn mặt Nguyên Cơ dữ trợn.
Anh Thiều giật mình thụt lùi nửa bước, sợ Nguyên Cơ nổi nóng liều mạng với mình.
- Hừ!
Nguyên Cơ khinh thường mắng:
- Một đám phế vật, còn không bằng một vị thiếu niên, mất mặt!
Nguyên Cơ nói xong nghênh ngang rời đi, không ai dám ngăn lại.
Lý Vân Tiêu lấy được thần đan, hưng phấn giây lát sau tỉnh táo lại, biết dẫn lửa thiêu người.
Lý Vân Tiêu chửi thầm trong bụng. Con cáo già Nguyên Cơ không chỉ cố ý bày ra lực lượng thần đan còn dẫn dắt mọi người nổi lòng ghen tỵ với Lý Vân Tiêu, trước khi đi cố ý khiêu khích một phen kích thích mọi người thù hận hắn.
Nhưng có được thì có mất, sở hữu một viên thập giai thần đan thì Lý Vân Tiêu vui vẻ gánh vác phiêu lưu, hơn nữa cũng không uổng phí hắn diễn kịch một phen.
Sau khi Nguyên Cơ rời đi, Anh Thiều sắc mặt khó xem, ánh mắt hung trợn trừng Lý Vân Tiêu:
- Hừ! Vân Tiêu công tử đúng là người tâm kế thâm sâu, giả bộ hiên ngang lẫm liệt nhưng mưu tư cho mình, khiến lão phu vô cùng thất vọng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK