Lập tức thiên địa rung động lắc lư, tất cả mọi người cảm thấy sức mạnh kinh tâm động phách hiện ra, đang lan tràn ở giữa không trung.
Vi Thanh cùng Diêu Kim Lương liên thủ một kích, giang sơn như họa và quỷ tăng bị đánh tan.
Ầm ầm!
Toàn thân mọi người đại chấn, sức mạnh to lớn bao phủ các nơi, giống như vũ trụ áp xuống không thể ngăn cản, tròng mắt như nứt ra, thân hình không ngừng lui lại, bản thân trọng thương.
Vi Thanh sắc mặt tái nhợt, nhìn qua phía dưới hét.
– Các ngươi vẫn còn chờ cái gì, mau ra tay đi, chờ chúng ta chết, các ngươi ai cũng đừng mong sống sót.
Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên nhìn nhau, đều lo lắng, cũng lăng không bay lên, sau đó lại công kích.
Đột nhiên Trữ Khả Vi cau mày nói:
– Xảy ra chuyện gì, lực lượng này không ngừng tăng lên, tuy không nhanh, nhưng đúng là càng đánh càng mạnh, hắn thật sự đang hàng lâm sao?
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc khẽ biến, nói:
– Thân thể Lý Vân Tiêu khẳng định không chứa nổi toàn bộ ý chí của Phổ đại nhân, nhưng bây giờ nhìn ra còn chưa tới cực hạn, nếu không nhanh chóng phong ấn, phiền toái lớn lắm.
Chỉ còn lại có Kỳ Thắng Phong thầy trò cùng Bắc Quyến Cổn Nam, tất cả đang khó xử.
Bắc Quyến Cổn Nam thở dài, nội tâm đầy sầu lo, lóe lên sau đó đánh ra một chưởng.
Ầm ầm!
Khi hắn đánh ra một chưởng, lực lượng mọi người chiếm thượng phong, khe hở màu vàng càng bị áp chế, càng ngày càng nhỏ.
“Lý Vân Tiêu” biến sắc, tức giận hừ nói:
– Phù du há có thể lay cây!
Chân Ma pháp tướng sáu bí quyết biến đổi, kim quang trên người xoay tròn, uy lực dường như tăng cường không ít, nhưng dưới trùng kích, mọi người vẫn không thể ngăn cản khe hở.
– Cái gì?
“Lý Vân Tiêu” cả kinh, sắc mặt đại biến, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra
Mọi người đại hỉ, Vi Thanh quát to lên:
– Kỳ Thắng Phong đại nhân, nhanh chóng ra tay, phong ấn người này!
Kỳ Thắng Phong dường như ngoảng mặt làm ngơ, sắc mặt biến hóa.
Bạc Vũ Kình nhìn qua thần sắc hắn mấy lần, nhịn không được hỏi:
– Sư phó, ngươi không sao chớ?
Kỳ Thắng Phong hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
– Ta không sao, Vu Dật Tiên lão cẩu giỏi tính toán, ta còn cách đại thành một đường, thì ra tất cả là cái bẫy của hắn, hừ, đáng tiếc vi sư cũng không phải ăn chay, đã tìm ra nguyên nhân, sớm muộn cũng cho hắn đẹp mặt.
Bạc Vũ Kình cả kinh nói:
– Vu, Vu Dật Tiên còn chưa chết?
Kỳ Thắng Phong liếc hắn một cái, nói:
– Ngươi có thể nhớ rõ ta đã từng nói với ngươi, muốn thành tựu bất hủ cực âm chi thân, phải hi sinh bản thân mình, cũng chính là làm mai mối cho kẻ khác. Vu Dật Tiên lão cẩu này nghĩ ra một chiêu thông minh như thế, thân thể này vẫn chưa phải cực âm thân thể, mà là chênh lệch một đường. Đúng là một đường chênh lệch này bảo trụ tính mạng của hắn, ẩn núp trong nhục thể của ta,
Thân thể Bạc Vũ Kình chấn động, nghi ngờ nói:
– Đệ tử không rõ, nếu hắn không muốn chết, lại vì sao phải đi luyện cực âm thân thể, làm mai mối cho kẻ khác?
Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:
– Trên đời này trừ đồ ngu xuẩn là ngươi bị người ta lợi dụng, ai cam nguyện làm mai mối cho kẻ khác? Mà lão cẩu kia cũng hiểu đạo lý này, cho nên dùng một kế, lưu tàn hồn trong một chỗ, chờ hậu nhân đoạt xá thì hắn cắn trả về, dùng hồn hậu nhân tiến hành tiến hóa lần nữa.
Bạc Vũ Kình hoảng hốt, cả kinh nói:
– Tính toán xa như thế? Nếu không có sư phó cướp lấy, thân thể của hắn bảo tồn lâu dài, chẳng lẽ không phải hồn phi phách tán.
Kỳ Thắng Phong khẽ nói:
– Người thành đại sự, ai đi quan tâm sinh tử chứ? Vu Dật Tiên chơi chiêu này quả nhiên ngoan độc, nếu không phải Quỷ Vương đẩy vi sư vào tuyệt cảnh, hắn sợ rằng sẽ tiếp tục ẩn nấp, tìm kiếm thời cơ tốt nhất cắn trả đoạt xá. Hừ, đáng tiếc ah, người tính không bằng trời tính, thời đại không thuộc về hắn, mà ngay cả ông trời cũng không muốn gặp hắn.
Trong lòng của hắn đầy lửa giận, hoàn toàn không có nửa phần tôn kính tổ sư, trái một lão cẩu, phải một lão cẩu hô rất thuận miệng.
Bạc Vũ Kình kinh ngạc nói:
– Vậy lão cẩu kia chết chưa?
– Chết?
Kỳ Thắng Phong tươi cười, nói:
– Làm sao dễ chết như vậy? Hiện tại cho dù hắn muốn chết, vi sư cũng sẽ không đồng ý. Ta vẫn chờ tàn hồn của hắn thành tựu cực âm thân thể đấy.
Bạc Vũ Kình thoáng im lặng, nói:
– Sư phó ngươi cẩn thận1
Kỳ Thắng Phong nói:
– Ân, vi sư sẽ cẩn thận.
Trong mắt của hắn phát lạnh, nhìn chằm chằm vào trời cao, nói:
– Trong cơ thể Lý Vân Tiêu có thải hồng thạch, đó là thứ vi sư bắt buộc phải có.
Bạc Vũ Kình nói:
– Chúng ta đây cũng ra tay đi.
Trên bầu trời mọi người tuy ưu thế thật lớn, nhưng mà lực lượng “Lý Vân Tiêu” đang không ngừng tăng cường, hào quang càng ngày càng nhỏ.
Kỳ Thắng Phong nói:
– Chờ một chút.
Bạc Vũ Kình nhíu mày, không rõ lại chờ cái gì.
Hai người nói chuyện âm thanh cực thấp, trên không không người nghe thấy, nhìn thấy hai người không ra tay thì tức giận.
Vi Thanh lạnh giọng nói:
– Kỳ Thắng Phong đại nhân, ngươi muốn ngồi thu ngư ông đắc lợi, không ai đáp ứng đâu.
Kỳ Thắng Phong cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Đột nhiên trên bầu trời có hào quang màu xanh hiện ra, hét lớn:
– Bổn vương giúp đỡ bọn ngươi một tay!
Trên không một đạo hào quang xuất hiện, hóa thành đại chuyển bàn, Quỷ Vương thả người áp xuống “Lý Vân Tiêu”.
Sắc mặt của hắn lạnh như băng, mặc dù có tổn thương toàn thân, nhưng giờ phút này là cơ hội đánh chết “Lý Vân Tiêu” tốt nhất, há có thể buông tha.
“Lý Vân Tiêu” vẻ mặt kinh sợ, mọi người đều đại hỉ, gia tăng khí lực vài phần, cùng tiến lên.
Làm cho người quỷ dị là, khe hở tản ra, pháp tướng ba mặt không chỉ không có kinh sợ, ngược lại còn cười mỉa mai.
Trên mặt “Lý Vân Tiêu” vốn tức giận đã biến mất, cười nhạo nói:
– Bổn tọa chờ ngươi ra tay đấy.
Hắn lăng không một trảo, quát:
– A Hàm Trảm Cốt Đao
Trong hư không kim quang hiện ra, A Hàm Trảm Cốt Đao từ từ rơi xuống, lần này thân đao không phải màu đen, là màu vàng.
– Cái gì?
Quỷ Vương hoảng hốt, khí tức tử vong bao phủ lấy hắn, hắn tức giận nói:
– Ngươi, ngươi...
Sắc mặt đám người còn lại tái nhợt, trong lúc đó dường như hiểu cái gì đó, mặt không còn chút máu.
“Lý Vân Tiêu” mỉa mai nói:
– Bổn tọa giờ phút này không thể vận dụng lục đạo ma binh nhiều lần, chỉ dùng tiểu kế đưa ngươi vào chỗ chết, dùng chỉ số thông minh của ngươi, chắc chắn sẽ đi lên chịu chết.
Phanh!
Thế giới nhanh chóng biến thành biển đao.
Hợp kích của mọi người cũng tiêu tán, không còn gì cả.
Tốc độ xoay tròn của đại chuyển bàn chậm lại, kim quang đầy trời bao phủ các nơi.
– Ngươi gạt ta, đáng chết!
Quỷ Vương tuyệt vọng quát to một tiếng, hắn nổi giận bỏ chạy ra xa xa.
Sắc mặt “Lý Vân Tiêu” phát lạnh, hắn hừ nhẹ, giơ đao lên chém xuống.
“Ầm ầm”
Thiên địa rung mạnh, hoàn vũ nứt vỡ, ánh đao trực tiếp chém ra quy tắc mạnh mẽ, thời không ảnh hưởng, Quỷ Vương không thể trốn đi.