Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ cần trong những người trước mắt không có Võ Đế cao giai như Lục Giản Bác, Lý Vân Tiêu liền không cần quá mức lo lắng, mặc dù mọi người liên thủ giết hắn, hắn thân mang Nguyệt Đồng, ở trong Địa Lão Thiên Hoang cố hương Nguyệt Đồng này, hắn ít nhất cũng có năng lực bảo mạng

Trần Khai Hồng sững sờ, trên gương mặt già nua kia lộ ra một tia nộ khí, đối phương lại dám chống đối hắn, đây là chuyện hoàn toàn không ngờ đến.

Người còn lại nguyên đám cũng rất ngạc nhiên, không thể tưởng được Lý Vân Tiêu vậy mà cuồng vọng đến trình độ như vậy

Bắc Minh Lai Phong trong lòng mừng thầm, cười hì hì nói:

– Sau khi từ biệt ở trấn Hải Thiên, phong thái Vân thiếu không giảm chút nào a, không chỉ không để Hải tộc vào mắt, mà ngay cả đại phái số một số hai tại Bắc Vực như Đao Kiếm Tông ngươi cũng không để vào mắt, tại hạ quả thật bội phục.

Trong lời nói của hắn cố ý mang theo khiêu khích, chính là hi vọng Trần Khai Hồng giận dữ, đánh chết Lý Vân Tiêu tại chỗ, vậy thì xong hết mọi chuyện rồi.

Nhưng Trần Khai Hồng sau khi nghe xong, nộ khí ẩn ẩn trên người ngược đều bị quét sạch, trên mặt lộ ra một tia dáng tươi, gật đầu nói:

– Quả nhiên là hậu sinh khả uý ah, nếu Vân Tiêu công tử đã không tiện lộ ra, vậy lão phu cũng không có hứng thú nữa.

Hắn nói xong, liền quay người trực tiếp trở về bên bọn người Trần Phong, lần nữa khép hờ hai mắt, giống như đã ngủ gật vậy.

Bắc Minh Lai Phong trong lòng u ám, thầm mắng câu lão hồ ly.

Không ít lão giả đều thầm bật cười, Trần Khai Hồng là lão hồ ly đã sống trên trăm tuổi rồi, sao có thể bị lời của một người trẻ tuổi mới ra đời đả kích được, câu khiêu khích kia của Bắc Minh Lai Phong hoàn toàn có tác dụng ngược lại, đã khiến Trần Khai Hồng trở nên bình tĩnh lại.



Lý Vân Tiêu tự nhiên cũng nhìn ra mánh khóe trong đó, trong lòng cười lạnh một hồi, nhưng trên mặt lại nghiêm mặt nói:

– Tại hạ tuy rằng thế đơn lực bạc, nhưng tuyệt không phải quả hồng mềm có thể tùy ý bóp nắn, nếu người nào còn muốn đi lên cắn mấy ngụm, ta tất nhiên muốn hắn rơi mấy cái răng, không tin có thể thử xem. Giờ ta xin nói trướy, ai chọc ta một chút, nhất định phải là kết quả không chết không ngớt.

Lý Vân Tiêu đây cũng là phóng ngoan thoại, thoáng chấn nhiếp những người này một chút, để bớt cho đám mèo chó gì đó cũng lên gây sự, mình cũng không rãnh đối phó nhiều như vậy.

Lời hắn nói lập tức khiến sắc mặt mọi người biến hóa, nhưng vẫn có vài tên cường giả thần sắc không động chút nào, tựa hồ căn bản không để trong lòng, nhưng đối với đám tiểu bối như Bắc Minh Lai Phong hoặc là Võ Đế đê giai thì trong lòng thu liễm rất nhiều, cường giả đỉnh tiêm tự nhiên sẽ không ai tự dưng tìm hắn gây phiền toái, nếu thật muốn tìm thì hẳn tất sát không thể nghi ngờ.

– Ha ha, Vân thiếu nói đùa, tất cả mọi người đều là bằng hữu, quan tâm giúp đỡ nhau còn không kịp, ai lại chủ động tới tìm ngươi phiền toái chứ, lúc trước mấy vị bằng hữu Đao Kiếm Tông chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi.

Bắc Minh Lai Phong lúc này đi ra giảng hòa, từ sau khi Bắc Minh thế gia định hắn làm người nối nghiệp thì hắn cũng xuất hiên nhiều hơn, có thể một bên lịch lãm rèn luyện bản thân, một bên tăng thêm sức nặng của mình.

Lý Vân Tiêu lúc này mới nói:

– Như thế rất tốt.

Nếu “Hiểu lầm” đã giải khai, vậy cũng nên trở lại chuyện chính rồi, Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

– Các ngươi nhiều người như vậy ở chỗ này mấy ngày, cũng không tìm được cửa vào di tích sao?

Bắc Minh Lai Phong nghiêm mặt nói:

– Đúng vậy, hơn nữa chúng ta một mực không thấy người thành Hồng Nguyệt, Khương thành chủ bọn hắn rất có khả năng đã tiến vào di tích rồi, Vân thiếu biết được tin tức về Thiên Tư, chẳng lẽ không phải từ thành Hồng Nguyệt sao?

Lý Vân Tiêu trong lòng khẽ động, hỏi ngược lại:

– Nguôn tin của các vị là...

Mọi người nhìn nhau một cái, Bắc Minh Lai Phong lúc này mới nói:

– Kỳ thật đây cũng không phải là bí mật gì, chúng ta cũng không biết là ai để lộ ra, nhưng người nọ tự hồ chỉ nói cho bảy đại phái, nơi đây cũng chỉ có người bảy đại phái đến đã chứng minh, chẳng lẽ Vân thiếu cũng là người nọ nói cho sao?



Người nọ, là ai?

Trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên nghi vấn này, Lý Vân Tiêu lúc này nghĩ tới Trữ Khả Nguyệt, nhưng lập tức bác bỏ. Trữ Khả Nguyệt tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện này, hắn chậm rãi nói:

– Người nói cho ta là người khác, tuyệt không phải người nọ trong miệng các ngươi đâu. Chẳng lẽ dùng thực lực của các ngươi, ngay cả người đưa tin cũng không tìm ra sao?

Mọi người sắc mặt tựa hồ có chút xấu hổ, trên mặt Trần Khai Hồng do dự một chút, chậm rãi mở miệng nói:

– Thực lực người nọ không dưới ta, cũng chính vì thế nên ta mới tin tưởng.

Cường giả mấy phái còn lại cũng đều nhẹ gật đầu, La Nguyên Khải đầu lĩnh Vạn Tinh Cốc cũng mở miệng nói:

– Người nọ ta đuổi hắn ngàn dặm, nhưng vẫn bị hắn bỏ lại, hơn nữa đi cực kỳ thong dong.

Lý Vân Tiêu đột nhiên cảm thấy chuyện này thập phần không ổn, tựa hồ đã rơi vào trong âm mưu cạm bẫy nào đó, người bảy đại phái cũng đều có cảm giác này.

Nhưng bảo vật ở trước mắt, ai có thể chống cự hấp dẫn chứ?

Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:

– Người nọ trong miệng các ngươi tất nhiên là Võ Đế cao giai không thể nghi ngờ, nhưng không biết người nọ có ở trong Địa Lão Thiên Hoang không…, có lẽ giờ đang ở một chỗ quan sát nhất cử nhất động của chúng ta cũng không chừng. Còn có, mặc dù hắn không ở chỗ này, hao hết tâm tư nói tung tích Thiên Tư cho mọi người như thế, tất nhiên cũng có mục đích, không thể không phòng.

Trần Khai Hồng nói:

– Đây là đương nhiên, người thiên hạ đều là không có lợi không làm, nhưng chỉ cần có thể khiến chúng ta đạt được lợi ích thực tế, mặc dù hắn có ý đồ, vậy thì cũng không sao. Mấu chốt hiện giờ là Thiên Tư đến cùng có tồn tại không? Không biết tin tức bên phía Vân Tiêu công tử nhận được có kĩ càng hơn không?

Tất cả mọi người lập tức vãnh tai ra, đây cũng là chuyện bọn hắn quan tâm nhất.

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:



– Trước không nói chuyện này, chư vị có biết rõ Thiên Tư là vật gì không?

Bắc Minh Lai Phong trầm ngâm nói:

– Thứ này chúng ta cũng là lần đầu tiên nghe nói, theo người nọ nói, Thiên Tư là một thứ rất mạnh, thậm chí có thể đánh đồng với Nguyệt Đồng của Cổ Phi Dương năm đó, cụ thể sao thì không biết, Vân thiếu có biết không?

Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, cũng không có gì phải giấu diếm, nói thẳng:


– Thiên Tư quả thật là tồn tại ngang với Nguyệt Đồng, mà Nguyệt Đồng các ngươi lại hiểu rõ bao nhiêu?


Thừa Hạo Miểu có chút nhịn không được, vội la lên:


– Vân thiếu có thể nói hết lời một lần không, ngươi như vậy sẽ kìm nén chết chúng ta đấy.


Lý Vân Tiêu cười nói:


– Người tập võ nặng nhất tâm tính, Hạo Miểug huynh vội vả như vậy rất dễ hư chuyện đấy!


Hắn chỉ vào di chỉ kiến trúc bốn phía một chút nói:


– Các ngươi nhìn điêu khắc trên những cây trụ này, có cảm tưởng gì không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK