- Ha ha, ai biết được.
Tân Bì mỉm cười, nói:
- Mọi người đã tới đông đủ, cũng nên bắt đầu.
Lý Vân Tiêu đến thì hắn yên tâm vạn phần. Mặc dù nói đối phương có tam tinh Vũ Tông, nhưng Lý Vân Tiêu có thực lực kinh thiên động địa, cũng chưa từng thấy tận mắt thì không biết hắn khủng bố cỡ nào.
Hoắc Sâm thần sắc chớp động, khẽ cười nói:
- Hẳn đây là thiếu niên mười lăm tuổi so chiêu với cường giả Vũ Tông a? Xem ra rất sinh long hoạt hổ, không có bị đánh chết sao?
Trong tòa nhà này vang lên tiếng bình luận, cả đám thần sắc bất thiện.
- Chỉ là một tên Vũ Quân, vậy mà cũng xứng có được Hổ Vương Chiến Xa! Đoán chừng là phá gia chi tử của gia tộc ẩn sĩ.
- Hừ, những thế gia ẩn sĩ này nhiều tiền, người ngốc mà thực lực thấp, hôm nào đoạt một nhà thử xem!
- Ha ha, thật sự là cuồng vọng.
Một tên võ giả mười mấy tuổi nhìn tên võ giả trung niên nói:
- Sư huynh, ngươi xem người này lát nữa đi vào Quỳnh Hoa Đảo, Hổ Vương Chiến Xa còn giữ được không? Đầu óc thật sự bị vô nước rồi. Lộ tài như thế không phải tự gây bất lợi cho mình sao?
- Câm miệng cho ta!
Nam tử trung niên một quyền đập vào đầu của hắn, trừng mắt tức giận nói:
- Ngươi muốn tìm cái chết ah! Người nọ là thành chủ thành Viêm Vũ Lý Vân Tiêu!
Lời của nam tử trung niên này giống như ma chú truyền ra khắp nơi, người bốn phía lập tức biến sắc, câm miệng hơn phân nửa, tên sư đệ kia cũng bị dọa sắc mặt trắng bệch, vội vàng che miệng. Nhưng còn có rất nhiều người của Thiên Hương đế quốc cùng Mộc Húc đế quốc sắc mặt mỉa mai và khinh thường.
Trong đám người con ngươi La Thanh Vân ngưng tụ, hắn nhìn qua Lý Vân Tiêu. Cùng một thời gian, còn có vài ánh mắt bất thiện hàn quang lập lòe.
- Phía trước là cái gì? Thánh địa hồ Minh Tâm, tất cả mọi người đều đi bộ tới trước, hắn dám đại bất kính đi chiến xa, cút xuống cho ta!
Một tiếng rống từ trong tòa lầu vang lên, ngay sau đó hào quang xẹt qua trời cao, một đồng chùy như tòa núi nhỏ đánh thẳng vào Hổ Vương Chiến Xa. Đồng chùy có một đại hán uy phong lẫm lẫm, hai tay ôm ngực, mặt mũi tràn đầy cười lạnh nhìn chằm chằm vào người trên chiến xa.
Trong tòa nhà, sắc mặ Tân Bì mang theo một tia giận dữ, lãnh đạm nói:
- Sở Vũ, ngươi đây là ý gì?
Sở Vũ cười nhạt một tiếng, ung dung nói:
- Thủ hạ hộ vệ của ta phụ trách bảo vệ hồ Minh Tâm này, Lý Vân Tiêu cưỡi chiến xa lao nhanh quá mức nguy hiểm, bảo hắn cẩn thận một chút.
Hoắc Sâm lộ ra thần sắc kinh ngạc, há to miệng nói:
- Nhìn thấy không? Vị hộ vệ của Sở Vũ huynh chính là cửu Tinh Vũ Vương a? Đừng làm xấu với vị tiểu huynh đệ kia.
Sở Vũ khẽ cười nói:
- Hoắc Sâm huynh quá lời, vị tiểu huynh đệ này chinhslaf người từng chiến qua với Vũ Tông, chỉ là Vũ Vương thì sợ cái gì? Đúng không, Tân Bì huynh.
- Ha ha, cũng phải!
Hoắc Sâm cũng cười ha hả, kẻ xướng người họa, trên mặt mang theo thần thái trêu tức.
Đồng tử Tân Bì hơi co lại, trên mặt cũng mang theo thần sắc vui vẻ khó nhận ra, hừ lạnh nói:
- Ta là sợ Lý Vân Tiêu không cẩn thận lấy mạng của hộ vệ ngươi thôi.
Sở Vũ khẽ giật mình, lập tức cười ha hả, nói:
- Ha ha, đa tạ Tân Bì huynh quan tâm. Nếu không cẩn thận chết đi, đó là do hắn tài nghệ không bằng người, chết không đáng tiếc.
Hắn nói mấy câu cuối cùng rất nặng, có ý khác trong đó.
- Hừ!
Tân Bì hừ nhẹ một tiếng, không thèm nói cái gì nữa, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.
Trên Hổ Vương Chiến Xa, Lý Vân Tiêu đứng ở đầu xe nhìn qua đại chùy lao tới, nói:
- Ngũ giai chùy, muốn xem ai cứng hơn đúng không? Ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Hắn đánh ra mấy thủ ấn, trên chiến xa lập tức xuất hiện một đạo phòng hộ, các trận pháp trên thân xe cũng khởi động, điều động đủ lực lượng lao tới. Như thái sơn áp đỉnh, thanh thế to lớn!
- Cái gì?
Tất cả mọi người ăn cả kinh, làm gì có phá gia chi tử như thế. Hổ Vương Chiến Xa chính là ngũ giai chiến khí, vô cùng trân quý, vậy mà cầm đi va chạm trực tiếp với đại chùy! Ai nha, phá sản, phá sản!
Đại hán đứng trên đại chìu ánh mắt co rút, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh. Hắn cho rằng đại chùy của mình đánh qua thì đối phương sẽ làm gì đó để cứu chiến xa, để tránh bị phá hư, ai ngờ đối phương lại định va chạm.
Tuy đều là ngũ giai huyền khí, nhưng hắn còn không có ngốc tới mức cho chiến chùy của mình va chạm với chiến xa, vội vàng hai chân dùng sức giẫm mạnh, đại chùy hạ thấp xuống, cải biến phương hướng muốn quay đầu mà đi.
- Đã đến thì cũng nên để chiến xa của ta thân mật với chiến chùy của ngươi, chạy cái gì!
Lý Vân Tiêu cười lạnh đánh ra một đạo phát quyết, cái trận pháp trên chiến xa xoay tròn nhanh chóng, tản mát hoàng sắc quang mang rất mạnh đánh thẳng vào người của đại hán.
Vèo!
Đại hán đang cưỡi búa hoảng sợ, dưới va chạm kịch liệt hắn rơi xuống đất thật nhanh.
- Chi! Trọng lực pháp trận, ít nhất cũng là pháp trận có trọng lực hơn vạn lần.
Đại hán chấn động, toàn thân đều bị hấp lực to lớn kéo thẳng xuống.
Nhưng mà chuyện này không phải là điểm trọng yếu nhất, càng làm cho hắn sợ tới mức hồn phi phách tán chính là Hổ Vương Chiến Xa đuổi theo không bỏ, lúc hắn còn ở trên không thì áp xuống, từ trên cao lao xuống, tránh cũng không thể tránh.
- Mau dừng lại, mau dừng tay lại!
Đại hán gấp tới mức toàn thân chấn động, hắn vận chuyển chân khí toàn thân lên mức đỉnh phong, dùng để ngăn cản vạn lần trọng lực áp lên người, dùng toàn bộ khí lực toàn thân nhìn qua Lý Vân Tiêu giận dữ hét lên.
- Dừng lại? Ngươi không phải bảo ta lăn xuống sao? Hiện tại ta không muốn ngừng, ngươi làm gì được ta?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu mang theo thần sắc sắc lạnh, hào quang bắn ra từ trong tay, mấy văn tự cổ quái ẩn độn trong đó, văn tọa khó tên đại hán đang muốn bỏ chạy kia lại, làm cho hắn không thể động đậy.
- Ngươi...
Tên đại hán đang tích súc lực lượng lại, ý định rơi xuống đất lập tức nhảy đi, ai ngờ dới hào quang sáng ngời này thì có một cổ lực lượng kỳ dị phong bế kinh mạch của hắn, khiến cho hắn không thể vận dụng nửa phần khí lực. Hắn lập tức hoảng sợ rống to.
- Sở Vũ đại nhân, cứu ta!
Oanh!
Chiến chùy rơi xuống đất, chấn động to lớn sinh ra tiếng nổ tung, võ giả bốn phía không ngừng lui ra phía sau.
Nhìn thấy một màn vô cùng khủng bố này, Hổ Vương Chiến Xa cực kỳ to lớn cũng rơi thẳng xuống, rơi thẳng vào trong hố sâu vừa xuất hiện, thân xe còn có dị sắc lưu chuyển, ánh sáng kỳ dị phóng lên trời.
Ầm ầm!
Lý Vân Tiêu ở trên chiến xa nhảy xuống đất, trực tiếp thoát ra ngoài vài chục trượng, lạnh lùng nhìn qua chiến xa rơi xuống, một tay niết bí quyết, trong miệng quát to một tiếng:
- Bạo!
Oanh!
Âm thanh như dừng lại, mọi người chỉ thấy mặt đất như bị nhấc tung lên một lớp, một ánh sáng hình nấm xuất hiện trên mặt đất, khuyếch tán ra bốn phương tám hướng.