Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tài mạo song toàn như thế, tiền đồ lại không thể hạn lượng, sợ rằng không có nam nhân nào không động tâm.

Lý Vân Tiêu lập tức cảm nhận được rất nhiều ánh mắt ác ý, biết không ít người động tâm tư, hơn nữa Giới Thần Bi của hắn bày ra ở đó, bản thân còn hấp dẫn hơn cả Hàn Quân Đình.

– Ta rất ngạc nhiên, vì sao ngươi hận ta như vậy? Trời sẽ mưa, con gái phải lập gia đình, chuyện của sư phụ ngươi, ngươi quản được sao?

Lý Vân Tiêu nhíu mày, dường như rất khó hiểu.

– Ha ha, ngươi muốn biết sao?

Hàn Quân Đình đưa mặt tới, dung nhan tuyệt mỹ dán lên bên tai Lý Vân Tiêu, giọng như hoa lan, hứng thú nói nhỏ một câu.

– Ừ, muốn biết.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Ngươi sẽ không bởi vì tâm tình không tốt mà không nói đấ chứ?

– Khanh khách.

Hàn Quân Đình cười rộ lên, bộ dáng như đang điên điên, vũ mị nói:

– Ta mới không có xấu như ngươi nghĩ.

Lý Vân Tiêu nói:

– Vậy là tốt rồi, ta rửa tai lắng nghe.

Hàn Quân Đình dán miệng bên tai Lý Vân Tiêu, ôn nhu nói:

– Bởi vì ta yêu sư phó ah.

– A?

Lý Vân Tiêu há to mồm, toàn thân sửng sốt, kinh ngạc nhìn qua nàng, nhìn bộ dáng tuyệt mỹ nhưng điên cuồng của nàng, tiện tay tạo ra một kết giới bao phủ hai người vào trong, ngăn cản người khác nghe được.

– Thế nhưng mà, thế nhưng mà…



Hắn giật mình hồi lâu, không nhịn được mới nói:

– Thế nhưng mà ngươi là nữ nhân!

– Thân nữ nhân thì như thế nào?

Sắc mặt Hàn Quân Đình lập tức trở nên dữ tợn, hung dữ nói ra:

– Là ai nói con gái không thể ưa thích con gái? Ai nói!

Trong mắt của nàng bắn ra hung quang, dường như rất thống hận, nói:

– Bổn quân có dung nhan tuyệt thế, thiên tư cực cao, ngày đêm ở bên cạnh sư tôn! Nhưng vì cái gì? Vì cái gì sư tôn lại thích nam nhân cặn bã như ngươi lại không thể yêu thích ta?! Là thương thế của ngươi hại sư tôn, ngươi đã cướp đi sư tôn, cho nên ta muốn phanh thây ngươi ra.

Nàng giống như nổi điên xông lên, hai tay bóp cổ Lý Vân Tiêu, mười ngón tay dùng sức bóp mạnh. Nhưng nguyên lực của nàng bị phong bế nên chẳng làm được gì.

Hàn Quân Đình nổi giận không thôi, quyền đấm cước đá, cuối cùng xông lên cắn lỗ tai Lý Vân Tiêu, vẫn không thể làm hắn bị tổn thương chút nào.

– Vì cái gì, vì cái gì? Ta có cái gì không bằng ngươi, ta rốt cuộc không bằng ngươi ở điểm nào? Ngươi là nam nhân cặn bã, nói cho ta biết đi! Ngươi làm cách nào trộm tâm của sư tôn ta?

Hàn Quân Đình dốc sức liều mạng đánh một hồi, cảm thấy thập phần mỏi mệt cho nên dừng lại thở hổn hển, oán độc nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu từ đầu đến cuối không nhúc nhích một chút nào, cứ để nàng phát tiết.

Nửa ngày, mới kinh ngạc nói ra:

– Cái này… Hồng Nhan nàng biết không?

Hàn Quân Đình nói:

– Biết rõ, đương nhiên biết rõ.

Hốc mắt của nàng đỏ lên, thút thít nỉ non, nói:

– Nhưng mà nàng lại không thể tiếp nhận ta, nàng cũng có phản ứng như ngươi, nói con gái không thể ưa thích con gái, vì cái gì? Ai vậy quy định? Ai quy định không thể?

Ọt ọt

Lý Vân Tiêu nuốt nước miếng, nói:

– Không có ai quy định, nhưng, cái này… Nếu nàng không thích, vậy cũng không có biện pháp. Trên đời này thần thông lợi hại nhất cũng không cách nào làm cho một người không yêu ngươi lại biến thành yêu ngươi.

Trên mặt Hàn Quân Đình luống cuống ngây dạy ra, kinh ngạc lẩm bẩm:

– Thần thông lợi hại nhất cũng không cách nào làm cho một người không yêu mình biến thành yêu mình?

Lý Vân Tiêu vỗ đầu, nói:

– Thực đau đầu ah, thế giới to lớn, không thiếu cái lạ, đột nhiên ta không có tâm tư giết ngươi. Ngươi đi vào Giới Thần Bi đi.

Hàn Quân Đình khóc rống lên như nổi điên, nói:

– Ta không phục, ta không cam lòng! Vì cái gì? Dựa vào cái gì? Nam nhân cặn bã ngươi có gì tốt hơn ta chứ?



Nàng không ngừng khóc rống lên.

Lý Vân Tiêu mở kết giới, điểm ra một chỉ, lại đánh bay Hàn Quân Đình vào trong Giới Thần Bi.

Cả thế giới lập tức an tĩnh lại.

Tần Xuyên căm hận nói:

– Vừa rồi Quân Đình nói cái gì? Vì cái gì nàng lại điên cuồng và tuyệt vọng như vậy?

Lý Vân Tiêu nhìn hắn, nói:

– Tiểu tử, nữ nhân này là đồ điên, đụng không được, ta khuyên ngươi quay đầu còn kịp.

– Hừ, quay đầu? Ha ha ha ha!

Tần Xuyên bi phẫn cười ha hả, nói:

– Ngươi bắt người ta yêu, còn bảo ta quay đầu?

Trong lòng Lý Vân Tiêu im lặng, đành phải nói ra:

– Thế nhưng mà nàng cũng không yêu ngươi ah.

Tần Xuyên lạnh lùng nói:

– Ta yêu nàng là đủ rồi! Ta sẽ tận khả năng tìm kiếm Mộng Bạch, mang tỷ đệ bọn họ tới gặp ngươi. Còn nữa, trước khi ta có năng lực giết ngươi, ngươi ngàn vạn lần không nên chết đi.

Ngón tay Tần Xuyên bấm vào trong da thịt, máu tươi chảy xuống mặt đất như nước, oán hận và nhục nhã lan tràn trong nội tâm.

– Ah ah!!

Hắn không cam lòng hét lớn một tiếng, lập tức hóa thành hào quang biến mất ở phía chân trời.

Lý Vân Tiêu nhìn qua hào quang biến mất ở phía chân trời, cảm thán một tiếng, nói:

– Trở nên mạnh mẽ đi, ta chờ ngươi tới giết ta.

Hắn cũng không biết Tần Xuyên là con của Đinh Sơn, bản thân không có bao nhiêu thù hận với hắn.

Trong bầu trời này, trong người trẻ tuổi chính thức, trừ La Thanh Vân ra, có lẽ chỉ có Tần Xuyên cùng Hàn Quân Đình là nhân tài kiệt xuất nhất. Hắn cũng hy vọng trên võ đạo, trong con đường này không ngừng có hậu bối ưu tú tiến lên phía trước.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn qua người Thần Tiêu Cung, nói:

– Nhĩ Lôi Nhĩ Lâm trưởng lão, còn có Huyền Nữ, tất cả mọi người đều có giao tình cũ, vốn không nên dùng binh khí tương kiến.

Đám người Nhĩ Lôi lúc này cực kỳ xấu hổ.

Huyền Nữ nói:

– Nếu ngươi niệm tình cũ, vậy thả Quân Đình ra, nếu không cung chủ xuất quan chắc chắn sẽ tới tìm ngươi.

Lý Vân Tiêu nói:



– Hồng Nhan nàng xuất quan sao?

Huyền Nữ sững sờ, trầm tư nửa ngày mới nói:

– Nhanh.

Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:

– Ta cũng biết nàng không xuất quan, nếu không tuyệt đối không cho phép các ngươi xằng bậy.

Nhĩ Lôi khẽ nói:

– Xằng bậy? Hừ! Ngươi hại cung chủ đại nhân bế quan hơn hai mươi năm, hại Thần Tiêu Cung phong núi quy ẩn, hôm nay bố cục giết ngươi không sai đâu.

Lý Vân Tiêu nói:

– Nhĩ Lôi trưởng lão ý nói, ta nên ra tay giết sạch các ngươi sao?

Nhĩ Lôi lập tức biến sắc, cũng không nói được lời nào.

Lý Vân Tiêu nói:

– Chuyện hôm nay ta không so đo với các ngươi, nhưng Vân Thường giờ phút này đang ở nơi nào, hy vọng các ngươi có thể nói cho ta biết. Không chỉ có quan hệ với Vân Thường, cũng quan hệ đến truyền thừa Thần Tiêu Cung các ngươi. Hàn Quân Đình hơn phân nửa điên rồi, nếu đệ tử khác của Hồng Nhan cũng gặp chuyện không may, tương lai của Thần Tiêu Cung sẽ phiền toái.


– Điên? Có ý tứ gì?


Nhĩ Lôi cả kinh nói:


– Ngươi làm gì Quân Đình?


Lý Vân Tiêu nói:


– Ngươi yên tâm, ta sẽ không động nàng đâu!


Nhĩ Lôi mặt âm trầm nói:


– Hy vọng như thế, nếu không ta xem ngươi làm sao bàn giao với cung chủ đại nhân. Về phần chuyện Vân Thường cũng là tuyệt mật của bổn môn, chúng ta cũng không hiểu biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK