Đột nhiên một gã võ giả Hải tộc kêu thảm một tiếng.
Chỉ thấy một đạo quang mang lọt vào thân thể hắn, chui ra từ sau lưng, trong miệng cắn theo một đạo hào quang nhàn nhạt, cẩn thận nhìn lại, hào quang màu vàng nhạt kia đúng là bộ dáng của tên võ giả Hải tộc kia, vẻ mặt hoảng sợ, tứ chi đang không ngừng giãy dụa, nhưng tất cả đều chỉ phí công, trực tiếp bị gương mặt kia ăn tươi từng chút một.
Gương mặt kia sau khi ăn tươi hồn phách võ giả Hải tộc thì cả người cũng biến lớn thêm vài phần, lộ ra vẻ hài lòng, nhưng dường như rất nhanh lại đói bụng, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào một gã võ giả ở phụ cận vọt tới.
– Ah.
Tên võ giả kia là nhân loại, thấy đoàn hào quang kia lao đến chợt kinh hoảng một chút, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại cười lớn nói:
– Ha ha, ta quên, đại nhân là ở phe chúng ta, thất thố rồi, thất thố rồi.
Hắn còn tươi cười với đoàn hào quang đang xông lại kia, liên tục gật đầu chào hỏi.
Nụ cười trên gương mặt kia lại càng thêm vui vẻ, thoáng cái đã xuyên qua thân thể hắn, lúc đi ra trong miệng cắn lấy hồn phách của tên võ giả này. Trên mặt hồn phách lộ ra vẻ mặt kinh hoảng và không thể tin, chỉ chớp mắt đã bị mặt quỷ kia nuốt mất, mặt quỷ lại lần nữa lớn thêm vài phần.
– Chuyện gì xảy ra?
Tất cả mọi người như phát mộng, thoáng cái đều cảm thấy sởn hết cả gai ốc:
– Sao mà ngay cả người một nhà cũng ăn?
Khi bọn hắn ngốc trệ thì vô số hào quang đã từ trên bầu trời bay xuống, trên mỗi một đạo đều là một gương mặt quỷ, thoáng cái đã ăn sạch hồn phách cả trăm võ giả, trongđó cũng không thiếu nhân loại.
Người tiểu đội Chiến Nhận cũng sợ tới mức không nhẹ, giờ mới hiểu được hàm nghĩa cẩn thận mà Lý Vân Tiêu nói là gì. Lúc trước bọn hắn còn lơ đễnh, cảm thấy Lý Vân Tiêu nói ngoa, hiện giờ lại hận không thể trực tiếp hô chạy trốn, cái này còn đánh thế nào nữa?
Hai đạo quang mang trực tiếp ăn sạch Hải tộc trước người tiểu đội Chiến Nhận, sau khi biến lớn vài phần lại đánh tới bọn hắn.
Sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, thứ không biết chính là thứ đáng sợ nhất, loại vật này chưa ai từng gặp qua, hơn nữa còn trực tiếp ăn hồn phách, thoáng cái mọi người liền sợ hãi đến phát run.
“Sưu sưu”
Hai đạo đao mang lăng không xẹt qua, trực tiếp chém hai cái mặt quỷ ra.
Hai mặt quỷ bị chém thành bốn đoạn thoáng cái hóa thành bốn đạo ánh sáng màu xanh, sau khi lượn một vòng trên không trung liền trực tiếp ngưng hợp lại, biến thành một mặt quỷ càng lớn hơn nữa, lần nữa há to mồm cắn tới bọn hắn.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, Hồn nô này đã là cấp bậc huyền kim, mặc dù là hóa thân vô số, cũng không phải lực lượng bình thường có thể giết chết được. Chỉ có dùng đế khí trấn áp là mau lẹ nhất bất quá lúc này hắn lại không thể nào thi triển được.
Đành phải lần nữa xuất đao, chém xuống dưới, trực tiếp hóa thành một cái đao lung xé hồn nô kia nát bấy.
Tuy rằng không thể triệt để giết chết, nhưng mỗi lần bị chém giết, đều khiến hồn nô này mất đi một ít lực lượng, ít nhất tự bảo vệ mình cũng dư xài rồi.
Hơn nữa trong một số tiểu đổi cấp một của nhân loại cũng có không ít tồn tại Võ Đế, trong lúc kinh sợ cũng dùng đế khí giết không ít hồn nô.
Giờ phút này Ninh Hoài Thụ trên đài quan chiến đã tức giận đến không nhẹ, giận dữ hét:
– Đoạn Thiên Hữu, ngươi đáng chết ah.
Toàn thân Đoạn Thiên Hữu chấn động, một cổ khí tức cực kỳ nguy hiểm từ trên đài quan chiến truyền tới. Chỉ thấy trong mắt Ninh Hoài Thụ một mảnh sát ý, trong lòng bàn tay không ngừng dâng lên quang mang kim sắc, tựa hồ muốn ra tay đánh chết mình.
Hắn sợ tới mức toàn thân run lên, vội vàng nói:
– Hiểu lầm, hiểu lầm đây tuyệt đối là hiểu lầm. Hoài Thụ đại nhân bớt giận.
Hai tay của hắn phi tốc bấm niệm pháp quyết, từng đạo quyết ấn đánh vào trong Phệ Hồn Phiên, toàn bộ hồn nô trên chiến trường không ít ngừng thân thể, bắt đầu phân biệt địch ta, chỉ công kích Hải tộc.
Sắc mặt Ninh Hoài Thụ thay đổi mấy lần, rốt cục cũng dần tán đi kim mang trong tay, lạnh giọng nói:
– Nếu ta còn thấy ngươi giết một gã đồng loại nữa, ta nhất định sẽ phanh thây xé xác ngươi.
Đoạn Thiên Hữu xấu hổ cười lớn vài cái, trong lòng lại thầm nghĩ đáng tiếc.
Nhân loại có ưu thế trí tuệ tự nhiên, hồn phách cũng cường đại hơn chủng tộc khác vài phần. Dưới tình huống tu vị ngang nhau, hấp một gã cường giả Nhân tộc có thể sánh bằng năm tên Hải tộc rồi, cho nên trong “Hiểu lầm” vừa rồi hắn chủ yếu là ăn hồn phách nhân loại. Mới ngắn ngủn mấy hơi thở đã có gần trăm người bị hắn ăn mất sinh hồn.
Phó Nghi Xuân lạnh giọng nói:
– Khó trách lúc trước Phệ Hồn Tông lại khiến thiên hạ chung phạt, công pháp như thế, tâm tính như thế, thật sự là quá mức tà ác.
Trong mắt Trang Sinh càng lộ vẻ nghĩ mà sợ, thở dài:
– Cho nên hiện giờ Phệ Hồn Tông có thiết luật không thể lạm sát vô cố, lúc này mới lưu lại cho mình một đường sinh cơ. Đây cũng là cấp cho mình một lối thoát, nếu không khiến cho đại lục công phẫn, bọn hắn cũng không cách nào sinh tồn được nữa.
Thuật Luyện Sư bọn hắn càng thêm e ngại người Phệ Hồn Tộc, hồn phách của Thuật Luyện Sư chính là thứ mà đám người kia thích nhất, Trang Sinh cảm thấy mỗi lần Đoạn Thiên Hữu nhìn hắn đều giống như nhìn thực phẩm vậy. Lúc trước cũng lơ đễnh, nhưng bây giờ thấy một màn như vậy trong lòng không khỏi thầm đổ mồ hôi lạnh
Ninh Hoài Thụ hừ lạnh nói:
– Nếu không phải công pháp của người này có chỗ trọng dụng, ta thật muốn lập tức giết hắn.
Hồn nô bên ngoài đại thành sau khi phân ra địch ta, tất cả nhân loại lúc này mới nhẹ thở ra, nhưng mặt mũi vẫn đầy cảnh giác, thấy hồn nô lao tới liền tránh ra xa xa.
Đồng thời áp lực chiến đấu của bọn hắn cũng giảm nhiều, những Hải tộc kia thoáng cái trở nên đại loạn.
Bất quá bọn hắn cũng phát hiện, những hồn nô này tùy rằng giết không chết, nhưng có thể không ngừng đánh tan, ít nhất có thể bảo trụ được tánh mạng.
Sắc mặt Đoạn Thiên Hữu lập tức lạnh xuống, tốc độ nuốt sinh hồn của hồn nô càng ngày càng chậm, tuy rằng hóa thân vô số, nhưng mỗi đạo lại cực kỳ yếu ớt.
Trong tay hắn biến đối quyết ấn, hóa ra một đạo ký hiệu, lăng không điểm xuống dưới, một mảnh hào quang như cánh hoa rơi vãi, những hồn nô rải rác kia bắt đầu ngưng tụ từng đạo, càng biến càng lớn.
Chỉ mấy hơi, mấy trăm hồn nô đã trực tiếp biến thành ba cái, mỗi cái đều tán ra kim quang, cười quái dị lao vào trong đám Hải tộc.
Lần này quả thật hoàn toàn không thể địch nổi rồi, công kích của những Hải tộc kia rơi vào trên Hồn nô kim sắc này hoàn toàn như đá chìm đáy biển.
Ba Hồn nô kim sắc cắn nuốt từng ngụm từng ngụm, một lần ăn liền mấy người, những hồn phách Hải tộc kia ngay cả thời gian giãy dụa cũng không có, đều lập tức bị nuốt vào.
“Ầm ầm”
Đột nhiên trên bầu trời chấn động, một cổ lực lượng cực kỳ uy mãnh lăng không nổ bung, sau đó một đạo kình khí màu xanh da trời từ phía trên rơi xuống, đánh lên trên một đầu Hồn nô kim sắc.