Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân ảnh của hắn khẽ động, đi tới phía trước, hư không chung quanh hắn chớp động.

Đoan Mộc Hữu Ngọc kêu một tiếng, nói:

– Không vội, trong tay của ta còn có mấy bài tẩy đấy. Ít nhất nên phá vỡ vãng sinh cực lạc trận đi, miễn cho ngươi…

– Không cần.

Hồi âm truyền tới, thân ảnh Lăng Bạch Y biến mất trong hư không.

– Ai nha, xúc động.

Đoan Mộc Hữu Ngọc thương tiếc cảm thán một tiếng, nhẹ nhàng lẩm bẩm:

– Cũng đừng nhanh chết như thế!

Trong nội thành, Vạn Nhất Thiên đại hỉ nói:

– Phi Dương, ngươi lại giúp ta đại ân!

Lý Vân Tiêu vẫy tay một cái, thu hồi đâu suất thiên phong, lạnh nhạt nói:

– Nhất Thiên huynh khách khí, nếu ta đáp ứng tương trợ, ta sẽ cố sức làm!

Vạn Nhất Thiên vui vẻ nói:

– Không uổng công ta qua nhiều năm như vậy, người tín nhiệm nhất chính là ngươi.

Hắn liếc mắt nhìn Hàng Nhất Phong xa xa, gương mặt âm trầm chảy ra nước, hừ nhẹ một tiếng nói:

– Hàng Nhất Phong đại nhân, quy nghiêu chết không nên trách Phi Dương, thiên hạ quần hào đều có thể làm chứng. Nếu như Bắc Minh Huyền Cung không giảng đạo lý thì trách nhiệm do thương minh ôm là được, có ý kiến gì cứ tới tìm Vạn Nhất Thiên ta.

Sắc mặt Hàng Nhất Phong tái nhợt, nắm tay không nói, cũng không biết nội tâm đang suy nghĩ gì.

Quy nghiêu vừa chết, khe hở hộ thành đại trận biến mất, số lượng Vũ Tốn Phong bắt đầu giảm bớt, bị tiêu diệt từng mảng lớn.

Đột nhiên trên không trung có chấn động, hộ thành đại trận nhanh chóng nứt ra.



Cả thành trì run rẩy kịch liệt, chỉ thấy khe hở bị đâu suất thiên phong ngăn cản đang khép lại, lúc này lan tràn ra.

Ầm ầm!

Thiên địa không ngừng rung động dữ đội.

Vạn Nhất Thiên kinh tức giận:

– Lăng Bạch Y, ngươi quả nhiên đi tìm cái chết!

Hắn trực tiếp biến mất tại chỗ, sau một khắc liền xuất hiện trên không trung vạn mét, Xích Long Trượng hóa thành hình rồng bay ra, đánh thẳng vào hư không.

– Hừ, mất mặt xấu hổ!

Tiếng nói như băng vang lên, thân ảnh Lăng Bạch Y hiện ra, lạnh nhạt đứng đó, thần thái không có gì.

Nâng tay phải lên điểm một cái, xích long công kích đánh thẳng vào cái khe.

Xích Long Trượng lâm vào cái khe, sau đó hóa thành nguyên hình bay trở về

– Là Lăng Bạch Y!

Người phía dưới la lên, lập tức tất cả mọi người hoảng sợ nhìn lên trời, tất cả đều kích động khẩn trương.

– Quả nhiên tới sao? Hắc hắc, có trò hay xem.

Trong mắt Minh Chân có hào quang dị sắc bắn ra ngoài, diệu tương bảo kính cũng tỏa sáng ôn nhuận.

– Khinh người quá đáng!

Vạn Nhất Thiên tức giận quát một tiếng, bắt lấy Xích Long Trượng bay tới, hai tay cầm trượng đánh vào đầu đối phương.

Bộ pháp dưới chân Lăng Bạch Y hơi dừng một chút, bạch quang lắc lư, chỉ còn một đạo tàn ảnh bị Xích Long Trượng đánh tan.

Chân thân đã sớm xuất hiện ngoài trăm trượng, hai ngón tay khép lại hóa thành phù ấn, sau đó điểm vào hộ thành đại trận.

Mỗi người đều nín hơi, nội tâm đang sinh ra cảm giác mình quá nhỏ bé trước thiên địa.

– Hừ, thương minh hộ thành đại trận há dễ dàng phá như vậy…

Vạn Nhất Thiên bay thẳng tới, hai chân đạp lên hào quang, hai tay bấm niệm pháp quyết thật nhanh.

– Thiên địa cấu tinh, âm dương bố hóa, vạn vật đồng sinh, phân linh nhất đạo!

Hào quang rực rỡ sinh ra, bao trùm trên người hắn, hào quang như lưu ly thông thấu bắn ra các nơi.

Sau đó hào quang biến marta tại chỗ, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt Lăng Bạch Y, mở bàn tay ra đánh thẳng tới trước.

Cả đại trận lắc lư theo chưởng ấn của hắn, dường như biến thành nhạt đi rất nhiều, nhưng mà nó dùng lực lượng của mình đánh thẳng vào Lăng Bạch Y.

– Hóa thành trận linh!

Minh Chân hoảng sợ nói:

– Vạn Nhất Thiên quả nhiên hảo thủ đoạn, kết hợp ba tòa hộ thành đại trận, dùng bản thân làm trận linh để đền bù chênh lệch với Lăng Bạch Y?



Minh Kiến nói:

– Xem ra không cần vãng sinh cực lạc đại trận cũng có thể chống lại Lăng Bạch Y, Vạn Nhất Thiên người này thực không đơn giản, giấu tài nhiều năm, rốt cục muốn nhất phi trùng thiên.

Bên cạnh một người cả kinh hỏi:

– Dùng ánh mắt của đại nhân, Vạn Nhất Thiên có thể thắng không?

Minh Chân trầm ngâm, nói:

– Muốn thắng rất khó, nhưng hóa thân thành Chân Linh, thu nạp lực lượng ba tòa đại trận cũng chỉ chiến ngang tay với Lăng Bạch Y mà thôi.

Ầm ầm!

Minh Chân vừa mới dứt lời, trên bầu trời Lăng Bạch Y đánh xuống một chưởng, lập tức ngăn chặn đại chưởng lưu ly của Vạn Nhất Thiên ra ngoài.

Oanh!

Oanh!

Thân ảnh Vạn Nhất Thiên không ngừng trầm xuống, giống như bị đánh không có lực hoàn thủ, hào quang ảm đạm bất định.

Người nọ cả kinh nói:

– Đại nhân, Vạn Nhất Thiên hình như gánh không nổi.

Minh Chân nói:

– Không ngại, chỉ mới bắt đầu mà thôi, Vạn Nhất Thiên làm sao dễ dàng…

Ầm ầm!

Một tiếng nổ lớn truyền ra, hào quang lưu ly trên người Vạn Nhất Thiên bị đánh xơ xác, thân thể bay đi như đạn pháo, “Oanh” một tiếng ngã xuống mặt đất.

Người nọ trố mắt líu lưỡi, nói:

– Đại nhân, cái này…

Minh Chân: “…”

Minh Kiến đổ mồ hôi, nói:

– Không thể ngờ Vạn Nhất Thiên không chịu được một kích, xem ra lực lượng ba tòa đại trận không thể ngăn cản Lăng Bạch Y, tất nhiên là thế cục nghiêng qua một phía. Hiện tại phải nhìn đại vãng sinh cực lạc trận.

Lăng Bạch Y một chưởng đánh bay Vạn Nhất Thiên ra ngoài, thân thể không tiến mà lui, hắn thuấn di mấy trăm mét.

Ầm ầm!

Hào quang đại trận phá không bay tới, sau đó liền trông thấy hào quang lưu ly hộ thể của Vạn Nhất Thiên hiển hiện ra, hắn bấm niệm pháp quyết để hào quang đuổi theo.

Lăng Bạch Y thả người bay lên, hắn biến mất trên không trung trận pháp, không thấy gì nữa.

Đạo ánh sáng phía dưới cũng biến mất theo.

Khí thế của Vạn Nhất Thiên ngập trời, thân thể giống như thần linh, quát:



– Lăng Bạch Y, lăn ra đây!

Tiếng nói hiển hách vang lên, chấn động thiên địa rung chuyển.

Người nọ ngạc nhiên nói:

– Đại nhân, Lăng Bạch Y chạy…

Minh Kiến: “…”

Minh Chân mặt âm trầm, tức giận:

– Cuộc chiến kinh thế như vậy, ngươi không thể ngậm miệng lại cẩn thận xem chiến hay sao? Hỏi lung tung quấy rối tâm thần bổn tọa không yên, ngay cả mạch suy nghĩ cũng không rõ! Lại loạn hỏi loạn sẽ xé ngươi trước tiên.

Hắn tức giận trừng mắt nhìn tên võ giả kia, tên võ giả đã giật mình, vội vàng thối lui không dám hỏi tiếp.

Trời cao thân thể Vạn Nhất Thiên và trận quang dung làm một thể, tuy hai mà một, không ngừng sáng ngời trong ánh mặt trời.

– Đi ra! Nếu chỉ ba tòa đại trận còn không phá được, làm sao chống lại thương minh! Ngươi đây không phải tự rước lấy nhục, thọ tinh thắt cổ ngại mạng dài hay sao?

Tiếng nói của hắn vang vọng chung quanh.

Minh Chân tán thán nói:


– Không hổ là người đứng đầu thương minh, chủ nhân Vạn Bảo Lâu, chỉ khí thế đã không dưới phong hào Vũ Đế.


Minh Kiến cũng gật đầu nói:


– Hơn nữa ba tòa đại trận này hiện tại tăng thực lực Vạn Nhất Thiên còn hơn cả Lăng Bạch Y.


Trên bầu trời bỗng nhiên hiện có ánh sáng tím hiện ra, dùng tốc độ cực nhanh bắn xuống.


Lý Vân Tiêu kinh quát:


– Coi chừng!


Đồng tử Vạn Nhất Thiên đột nhiên co lại, không cần nhắc nhở hắn cũng biết ánh sáng tìm lợi hại, lỗ chân lông toàn thân nỡ ra, hét lớn một tiếng sau đó chấp tay trước ngực, quát.​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK