Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con ngươi Lý Vân Tiêu đảo một vòng, cười nói:

– Muốn Hắc Viêm Sơn kia cũng có thể, bất quá Thủy Tiên công chúa phải lấy ra một thứ để đổi.

Thủy Tiên cau mày nói:

– Thứ gì? Trên người ta không mang theo nhiều đồ lắm.

Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:

– Thứ này trên người ngươi khẳng định có.

Biểu lộ cao thấp dò xét kia rơi vào trong mắt mọi người, lập tức có một loại dự cảm bất hảo.

Bắc Minh Lai Phong càng kinh sợ nói:

– Lý Vân Tiêu, trong đầu ngươi có chủ ý quỷ quái gì thế, mau tranh thủ bỏ đi cho ta.

Sắc mặt Nhuận Tường cũng phát lạnh, quát:

– Lý Vân Tiêu, nếu ngươi đưa ra loại yêu cầu kia, ta tất giết ngươi.

Thủy Tiên vẻ mặt mê mang, nói:

– Yêu cầu gì? Sao các ngươi đều như biết yêu cầu của hắn, vì sao ta không biết?

Mọi người đều đổ mồ hôi, không có cách nào giải thích, nhưng đều nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, sợ hắn nói ra loại lời đại nghịch bất đạo gì đó.

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một đạo tinh mang, nhìn chằm chằm vào Thủy Tiên nói từng chữ:

– Đơn giản, chính là máu của ngươi.

– Cái gì?

Mọi người thoáng cái sắc mặt đại biến, như lôi đình đánh xuống, nguyên một đám đều bị chấn đến thất điên bát đảo.

Yêu cầu này so còn khiếp sợ hơn cả bọn hắn dự tính, nguyên một đám đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhuận Tường cũng kinh hãi quát lớn:

– Lý Vân Tiêu Hải hoàng chi huyết ngươi cũng dám đánh chủ ý, trời trời dưới đất không còn người nào cứu được ngươi nữa rồi.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Những lời này ta đã nghe nhàm tai rồi, có thể đổi câu khác không? Cho dù trên trời dưới đất không còn ai cứu được ta thì quan hệ gì đến ngươi chứ, ngươi kích động cái gì?

– Ngươi ngươi đáng chết ah, đây là đại bất kính với Hải Hoàng đại nhân a!

Trong đôi mắt Nhuận Tường phun ra lửa, Hải Hoàng dù sao cũng là một trong ba người hắn kính nể nhất, không được phép người khinh nhờn.

Lý Vân Tiêu khinh miệt nói:

– Ngươi cũng biết hắn chỉ là Hải Hoàng, cũng không phải là Nhân Hoàng, có liên quan gì sao? Nếu như không có, ta vì sao phải kính hắn? Muốn đạt được tôn trọng của người khác, đầu tiên phải tôn trọng người khác, đây là đạo lý làm người đơn giản nhất, Hải Hoàng các ngươi không hiểu sao?

– Ngươi, ngươi...

Nhuận Tường một hơi nghẹn trong lòng nói không nên lời, cả giận nói:

– Tóm lại ngươi đây là tử tội.

Sắc mặt Thủy Tiên cũng trở nên khó coi, cắn răng nói:

– Phụ hoàng từng từng nói qua, huyết mạch Ba gia chúng ta thập phần tôn quý, trong thiên hạ không ai dám đánh chủ ý, nếu không dù lên trời xuống đất cũng phải giết chết người nọ.

Lý Vân Tiêu mở ra hai tay, bất đắc dĩ nói:

– Vậy thì không có cách nào rồi, mua bán chú ý tự do, Hắc Viêm Sơn kia ta cũng rất thích đấy.

Hắn nói xong, căn bản không để ý tới thần sắc kinh ngạc của mọi người, bay thẳng vào một gian tiểu viện.

Ba người Hải tộc mặt đều âm trầm, Phi Minh lạnh giọng nói:

– Người này coi trời bằng vung, không bằng để ta tìm cơ hội vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn, cướp Hắc Viêm Sơn kia về đi?

Thủy Tiên nhìn Lý Vân Tiêu trong tiểu viện, mặt cũng lạnh lùng muốn cùng đi qua, bọn người Nhuận Tường đều hoảng sợ, vội vàng ngăn nàng lại

Triệu Văn Chiến cũng đổ mồ hôi lạnh, nếu để cho Thủy Tiên đi theo, Lý Vân Tiêu kia tùy ý làm bậy xảy ra chuyện, vậy thì đảo Hãm Không thật sự xong đời rồi, hắn vội hỏi:

– Ta thấy Ma Sa tiên sinh tuy rằng thương thế nghiêm trọng, nhưng còn chưa đến mức chết, không bằng để ta trị liệu một chút thử xem?

– Đúng vậy a, Văn Chiến tiên sinh chính là Thuật Luyện Sư cửu giai, nhất định sẽ có cách.

Nhuận Tường cũng vội vàng nói, hắn hiện giờ đã cực kỳ hối hận vì đả thương Ma Sa, khiến xảy ra nhiều phiền toái như vậy.

Thủy Tiên thoáng do dự xuống, nói:

– Được rồi, vậy cứ theo Văn Chiếu tiên sinh nói đi.

Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Triệu Văn Chiến sắp xếp mọi người một chút, liền dẫn ba người Hải Tộc rời đi.

Không gian trong huyền khí thật lớn, cơ hồ mỗi người đều có thể được phân một gian tiểu viện, rất nhanh mọi người đã nhao nhao tiến vào.

Liêu Dương Băng trầm tư một hồi, đi đến trước tiểu viện của Lý Vân Tiêu, ngưng một đạo tin tức trong ngọc bài, đánh vào trong đó, lúc này mới lưu lại ở phụ cận.

Trong tiểu viện đều có bố trí phòng tu luyện, Lý Vân Tiêu vừa tiến vào trong đó, liền tiện tay đánh ra mấy đạo cấm chế, ngăn cách hoàn toàn không gian nơi này, để ngừa người ngoài nhòm ngó.

Phải biết rằng loại huyền khí không gian này rất có khả năng đã bị Triệu Văn Chiến luyện hóa, như vậy Triệu Văn Chiến thân là chủ nhân liền có thể dễ dàng cảm giác được nhất cử nhất động trong đó.

Sau khi làm tốt tất cả, hắn liền khẽ lộn tay, Hắc Viêm Sơn kia trực tiếp hiển hiện trong lòng bàn tay, phát ra hào quang cực nóng, còn có đạo đạo hỏa diễm hắc sắc phun ra.

Đột nhiên, những hỏa diễm kia ngưng tụ trên Hắc Sơn, tụ thành một đầu thú, đúng là bộ dáng của Ma Sa, nó gào thét vọt tới

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, đây chỉ là một đạo thần niệm của Ma Sa lưu lại trên Hắc Viêm Sơn, có thể khu động lấy huyền khí và hỏa diễm chi uy để công kích thôi.

Khóe miệng của hắn lộ ra vẻ châm chọc, Thái Cổ Thiên Mục nơi mi tâm mở ra, đột nhiên phun ra một đạo hỏa diễm cực nóng màu đỏ nhạt.

Đầu thú do Hắc Viêm ngưng tụ thành đột nhiên ngất lịm, lộ ra biểu lộ hoảng sợ, bất chấp công kích thối lui ra sau lưng, đồng thời khu động lấy Hắc Viêm Sơn đánh xuống dưới.

“Phanh”

Hắc Viêm Sơn nện lên thần hỏa, lập tức biến lớn mấy lần, thoáng cái đã lấp kín cả nửa không gian, phát ra ánh sáng màu đen, không ngừng kháng cự lấy thần hỏa. Đầu thú cũng trực tiếp bay vào trong sơn thể, Hắc Viêm từ trong núi tuôn ra ngăn cách lấy thần hỏa.


– Hừ, quả nhiên là huyền khí do Thiên Diệu Hắc Tử luyện chế.


Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra hào quang, lộ ra vẻ đại hỉ.


Mặt trời mỗi khi vận chuyển mười vạn năm sẽ sinh ra một loạ hiện tượng thiên thể rất mạnh, ở bên trong cực nóng sẽ dần dần ngưng ra một loại hạt Hắc Tử, hơn nữa chung quanh mỗi một hạt đều sinh ra năng lượng phong bạo không cách nào trừ khử.


Theo thời gian trôi qua, Hắc Tử ngày càng nhiều, phong bạo cũng gia tăng, cuối cùng nhất những Hắc Tử và phong bạo tụ tập thành một khối, sinh ra một loại dị tượng, tên là Thiên Diệu


Thiên Diệu một khi xuất hiện cính là lưc lượng trùng kích tứ cực hoàn vũ hủy thiên diệt địa, nương theo đại lượng hỏa diễm thiên thạch rơi xuống Thiên Võ Giới, mà bên trong những thiên thạch kia sẽ ngẫu nhiên xen lẫn một ít hạt Hắc Tử này.


Loại hạt Hắc Tử không hệ có độ hòa tan, vạn hỏa cũng không thay đổi, cho nên cũng là tài liệu tốt nhất để luyện chế huyền khí hỏa hệ. Nhưng chính vì thế gian này không có lửa nào có thể hòa tan được chất liệu này nên từ xa xưa tới nay hạt Hắc Tử vẫn một mực bị cho rằng là không hề có công dụng.


Thẳng đến khi có một gã Thuật Luyện Sư thiên tài xuất hiện, hắn cho rằng vạn vật sống trong Ngũ Hành, tương sinh tương khắc, tuyệt sẽ không tồn tại vật Ngũ Hành không dung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK