Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo các loại tham tấu không có kết quả, mọi người cũng bắt đầu biết địa vị của Lý Vân Tiêu ở trong lòng bệ hạ, từng cái từng cái trầm mặc.

Làm cho người mở rộng tầm mắt chính là, ở ngày Tần Nguyệt đăng cơ phong thưởng, dĩ nhiên không có nhìn thấy bóng dáng Lý Vân Tiêu. Cho tới sau đó thái giám đưa thánh chỉ đi, đợi thật lâu cũng không thấy bóng Lý Vân Tiêu, trực tiếp thả xuống thánh chỉ liền đi.

Sau khi Thái giám trở lại báo cáo, Tần Nguyệt không chỉ không có nổi trận lôi đình, trái lại tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, ý cười dào dạt, còn trọng thưởng thái giám này. Điều này làm cho đại thần cả triều càng là mồ hôi lạnh tràn trề, không ai còn dám nói xấu Lý Vân Tiêu nữa.

Lý Vân Tiêu từ ngày đó ở Nghênh quân đài, liền vẫn đang bế quan, bất luận người nào cũng không gặp.

Tuy rằng hắn chỉ coi Tần Như Tuyết là muội muội đối xử, nhưng cũng là một trong những bạn tốt không nhiều của mình. Đặc biệt là ở Già Lam học viện, khi ký ức còn chưa thức tỉnh, rất nhiều chuyện đều là nha đầu Như Tuyết kia dốc lòng chăm sóc.

Trơ mắt nhìn muội muội của mình bị người bắt đi như vậy, nhưng không thể ra sức. Cái cảm giác này để Lý Vân Tiêu hầu như muốn triệt để nổi khùng, đã từng là tồn tại thần cản giết thần, ma chặn giết ma, dĩ nhiên đối mặt một tiểu quốc thế gia không thể ra sức, nội tâm hắn có thể nói thù hận ngập trời.

Sau khi trở lại Lý gia, liền trực tiếp bế quan bắt đầu tiến hành huấn luyện tàn khốc nhất.

Đám người Lý Thuần Dương cùng Tiêu Khinh Vương mấy lần tập hợp, đều bó tay hết cách. Lạc Vân Thường thì lặng lẽ trốn ở phụ cận Lý gia, nàng nghĩ thời khắc mấu chốt này, vị đại nhân kia tất nhiên sẽ hiện thân. Nhưng vẫn không có kết quả, nội tâm hơi có chút thất vọng.

Sau bảy ngày, Lý Vân Tiêu cuối cùng từ trong bế quan đi ra.

Lý Thuần Dương nhận được hạ nhân báo cáo, vội vàng bỏ lại tất cả mọi chuyện chạy tới, đầu tiên nhìn nhất thời bị chấn động một hồi.

– Tứ tinh Võ Sư! Vân Tiêu, không cần liều mạng như thế chứ?



– Liều mạng?

Lý Vân Tiêu hơi sững sờ, cười nói:

– Người võ giả nào không cần liều mạng tu luyện? Ta cần mấy loại dược liệu, lão gia tử ngươi thu thập giúp ta, có thể thu bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu.

Lý Thuần Dương ngạc nhiên nói:

– Cười? Ngươi đang cười? Không có sao chứ?

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

– Lẽ nào ngươi muốn ta khóc? Đừng tưởng rằng ta rất coi trọng tỷ thí sau ba tháng kia, đến thời điểm trực tiếp đi giết tên kia cứu lại nha đầu Như Tuyết là được. Còn cái gì Chu gia một trong tứ đại thế gia, nếu không thức thời ta cùng nhau diệt trừ là được. Khoảng thời gian này có Vương Thần làm việc, ta tự nhiên yên tâm.

Lý Thuần Dương nghe hắn nói muốn giết Chu Ngọc Sơn, diệt trừ Chu gia, cho rằng hắn nói chỉ là lời vô ích, cũng không phản đối. Chỉ cần tôn tử mình không có chuyện gì là tốt rồi. Hắn tiếp nhận tờ khai dược liệu trong tay Lý Vân Tiêu nói:

– Coi như đem Thiên Thủy quốc lật ba vòng, ta cũng tìm ra cho ngươi!

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

– Trong đó có mấy thứ chỉ sợ Thiên Thủy quốc chưa chắc có, ngươi đi tìm Trương Thanh Phàm xem một chút.

Đột nhiên một tiếng gào truyền đến, liền nhìn thấy Huyền Lôi Kinh Vân Hống từ không trung bay xuống, nhào vào bên người Lý Vân Tiêu. Phía sau cũng có một âm thanh vang dội quát lên:

– Đừng chạy! Ngươi tên súc sinh này, đánh ta xong liền nghĩ chạy!

Lý Trường Phong đột nhiên đuổi vào, vừa nhìn nhất thời mừng lớn nói:

– Vân Tiêu, ngươi xuất quan!

Hắn cúi đầu nhìn xuống Huyền Lôi Kinh Vân Hống đang làm nũng, nhất thời dại ra nói:



– Này, tiểu súc sinh hung hãn như vậy, dĩ nhiên cũng biết làm nũng? Ngươi làm sao huấn luyện, mau mau dạy ta! Chờ ta hàng phục nó, sau đó cưỡi ra chiến trường, hống một tiếng liền doạ phá đảm trăm vạn quân địch! Ha ha, ai còn là địch thủ của ta!

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng vuốt đầu Huyền Lôi Kinh Vân Hống, nói:

– Cha, lẽ nào sau này ngươi còn muốn ra chiến trường? Những việc ở thế giới phàm tục kia vẫn không có từ trong nội tâm ngươi đi ra ngoài sao? Chúng ta theo đuổi là võ đạo vô tận, nếu ngươi có thể bình tĩnh tu luyện, đã sớm đột phá đến Vũ Vương.

Lý Trường Phong sững sờ, lập tức phẫn nộ quát:

– Tiểu tử ngươi tính là thứ gì, dám giáo huấn lão tử!

Ầm!

Trên đầu hắn lập tức bị đánh một cái, trực tiếp bị đánh nằm trên đất. Lý Thuần Dương ở trên lưng hắn đạp mấy phát, cả giận nói:

– Nói với Vân Tiêu khách khí một chút! Vân Tiêu nói không sai, sau này ngươi không ra chiến trường nữa, đàng hoàng tu luyện cho ta, một ngày không đột phá Vũ Vương, một ngày không cho phép ra khỏi nhà!

– A?

Lý Trường Phong kinh hãi, ôm đầu thống khổ nói:

– Ta mới lục tinh Vũ Quân a, nếu muốn đột phá đến Vũ Vương, ai biết là năm nào tháng nào, sợ là cha ngươi đời này cũng không thấy được ta đi ra.

– Lăn, ngươi cái tên không có tiền đồ này, sau này ra ngoài đừng nói là con trai của ta!

Lý Thuần Dương tức giận lại đạp mấy phát, lúc này mới một cước đá hắn bay đi.

Lý Trường Phong như trút được gánh nặng ở trên không trung xoay mấy vòng, đột nhiên dưới chân giẫm một cái, liền trực tiếp lâm không chạy mất.

Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, từ trong lồng ngực lấy ra mấy bình đan dược nói:



– Cái này chờ chút giao cho phụ thân, để hắn hảo hảo bế quan tu luyện một hồi. Đột phá đến Vũ Vương là ngay trong tầm tay!

Lý Thuần Dương trong mắt sáng ngời, vội vàng cất đi.

– Khà khà, đồ tốt như thế. Cho gia gia một chút mới phải.

Lý Vân Tiêu nghĩ một chút, lắc đầu nói:


– Không có đan dược thích hợp trình độ của gia gia, lần trước Thiên Điểu đan có thể tiếp tục dùng. Chờ qua một thời gian ngắn vật liệu thu thập đủ, ta dự định lần thứ hai mở lô luyện đan, đến thời điểm cho mỗi người đan dược đủ no!


Lý Thuần Dương lấy làm kinh hãi, Thuật Luyện Sư nào dám nói đan dược của mình phát đủ no, cũng chỉ có tôn tử yêu nghiệt của hắn dám nói thế với.


Sau khi Lý Vân Tiêu phân phó xong, lại tiếp tục đi vào bế quan. Lần này Huyền Lôi Kinh Vân Hống bất y bất xá, nhất định phải chờ ở bên cạnh hắn, lúc này mới mang theo đồng thời đi vào tu luyện.


Rất nhanh Lý Vân Tiêu cần vật liệu liền truyền tới trong tay Trương Thanh Phàm cùng Tần Nguyệt, nhất thời toàn bộ Thiên Thủy quốc bị lật lên, nếu như có thể tìm tới một buội trong đó, trực tiếp thăng quan tiến tước, nếu có người tàng mà không giao lên, trực tiếp tru di cửu tộc!


Ở dưới loại chính sách vừa phạt vừa thưởng này, hết thảy thế gia đều cuống quít đem phủ khố của mình lật một lần, chỉ sợ có để sót. Nhất thời hết thảy vật liệu cơ bản xoay sở đủ, còn kém hai loại Thần Vũ Tịnh Tinh cùng Bách Hàm Văn Lộ là làm sao cũng thu mua không được. Sợ là Thiên Thủy quốc căn bản không tồn tại.


Lý Vân Tiêu cẩn thận kiểm tra một lần, hết sức hài lòng, nhưng vẫn như cũ cau mày nói:


– Thần Vũ Tịnh Tinh là chủ tài luyện chế Cửu Khiếu Phá Ách Đan, có thể tạm thời hoãn một hồi. Nhưng Bách Hàm Văn Lộ phải tìm được, đây là chủ tài luyện chế Lục Dương Hàng Lộ Kim đan, chỉ có Kim đan này mới có thể cứu tỉnh Kế Mông đang hôn mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK