“Phanh”
La Thiên đứng trên chiến hạm thân hình đột nhiên run lên, một kiện chiến y tự động bay ra hộ thể, nhưng vẫn bị hồng mang xuyên thấu mà qua, trực tiếp dính lên người hắn.
“PHỐC”
La Thiên phun ra một ngụm máu tươi, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, nhưng vẫn giữ vững thân hình. Chỉ là trước người chảy ra máu, hơn nữa hóa thành đỏ thẫm quỷ dị, thấm ướt lồng ngực.
Khâu Mục Kiệt lại giơ bàn tay lông nhung màu vàng ra trước người mãnh liệt trảo quyền phong, đột nhiên nổ bung
“Ầm ầm”
Hư ảnh Cự Linh cũng theo đó chôn vùi, một cổ gió lốc kinh khủng hình thành, cạo khắp bốn phương tám hướng, nuốt lấy công kích của toàn bộ đám đông vào trong.
- Đều đi chết đi.
Trong gió lốc kia, tiếng rống to của Khâu Mục Kiệt truyền đến, lại bổ ra mấy đạo đao mang, mọi người trong lúc hoảng hốt vội vàng chạy trốn.
Nhưng lực lượng đao mang kia phong thiên tỏa địa, rất nhiều cường giả trực tiếp bị chém thành hai đoạn, cả người thoáng cái tan thành mây khói.
Trong khoảnh khắc đã chết chỉ còn lại năm sáu người, mà ngay cả Lôi Lăng cũng hóa thành tro bụi dưới một đao kia.
Ngoại trừ Phó Nghi Xuân ra, người thành Hồng Nguyệt đều đã bỏ mạng, coi như là võ giả Hóa Thần Hải cũng tử thương hầu như không còn, còn lại mấy người đều là Thuật Luyện Sư, bởi vì thần thức cường đại nên có ưu thế né tránh công kích hơn người khác.
Chỉ có điều mấy người mắt đều là tuyệt vọng, kinh ngạc nhìn qua quái nhân nửa thú nửa cá phía trước, thậm chí đã quên mấtcả sợ hãi.
- Hắn là vô địch sao...
Cảm nhận được lực lượng bành trướng trên người Khâu Mục Kiệt, không ngờ lại tràn đầy không có bất kỳ hao tổn.
La Thiên cũng vẻ mặt đắng chát, độc tính đã lan tràn toàn thân hắn, cả người hắn hoàn toàn biến thành đỏ thẫm, ngay cả lực lượng sử dụng chiến hạm cũng không còn nữa.
“Ầm ầm”
Linh Thần chiến hạm thoáng cái rơi xuống trên mặt đất, La Thiên cũng ngửa đầu ngã xuống, hai mắt vô thần nhìn bầu trời, lẳng lặng chờ chết.
- Không cần làm ra vùng vẫy vô vị.
Khâu Mục Kiệt lạnh lùng nói, ánh mắt quét qua phía sau, liền nhìn chằm chằm vào trong hư không xa xa, mỉa mai nói:
- Đợi ta giết sạch bọn hắn, sẽ đến lượt ngươi, Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu chậm rãi mở hai mắt ra, phục hồi tinh thần lại từ trong điều tức, cả người đi ra khỏi hư không, vẻ mặt bình tĩnh.
Thời gian quá ngắn, thờigian bọn người La Thiên chèo chống còn ít hơn cả hắn dự tính, giờ phút này một thân hao tổn ngay cả hai thành cũng chưa khôi phục lại được, đánh một trận tất bại
Trừ phi để cường gỉatrong Giới Thần Bi ra hết, mới có lực đánh một trận.
Ung Thiên Vận sầu thảm nói:
- Mặc dù giết sạch chúng ta, ngươi cũng không có khả năng đoạt được số mệnh Thiên Địa, cưỡng ép thay đổi thời đại này thành tà ác, trong thiên hạ người có thể giết ngươi có vô số.
- Hừ, sắp chết đến nơi còn già mồm, ta trước tiễn đưa ngươi về Tây Thiên vậy.
Phác đao trong tay Khâu Mục Kiệt khẽ động, hào quang ngưng tụ.
Ung Thiên Vận cười khổ không thôi, kinh ngạc đứng trên trời cao, tựa hồ ngay cả tin tưởng chống cự cũng không có, tùy ý chờ chết.
Đột nhiên Khâu Mục Kiệt nheo mắt, con mắt màu xanh lá mãnh liệt co lại, nhìn về phía đại địa.
Tất cả mọi người tựa hồ cũng đã nhận ra gì đó, trong nội tâm cả kinh phía nhìn về phía dưới.
Dưới mặt đất truyền đến trận trận nguyên lực chấn động, như nham tương ở cực sâu trong lòng đất muốn phun ra vậy, thậm chí còn cường đại hơn cả lực lượng kia
“Oanh”
Đột nhiên toàn bộ địa mạch đứt gãy, một đạo hào quang thanh sắc vọt ra, phóng tới phía chân trời.
Trong quang mang thanh sắc kia hóa ra một đạo nhân ảnh, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, hơi lộ dị sắc nhìn qua mọi nơi, tựa hồ cảm thấy giật mình đối với những gương mặt trước mắt này
- Bạc Vũ Kình? Là ngươi
Khâu Mục Kiệt nhướng mày, tựa hồ có chút giật mình, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía dưới, một đạo quang mang xông lên, đúng là một đầu phi điểu cự đại.
Toàn thân nó trong suốt, như hư thật bất định, mà hai người đứng trên lưng nó, đúng là Tiểu Kiêu và Hoán Diệt.
Hai người xoay chuyển ánh mắt, nhìn người bốn phía, cũng có chút giật mình, đặc biệt là bộ dạng Khâu Mục Kiệt giờ phút này càng khiến hai người cảm thấy rùng mình..
- Hừ, xem thử ngươi còn có thể chạy đi đâu nữa.
Trên mặt Tiểu Kiêu lộ ra cười lạnh, thoáng cái nhảy khỏi người đầu phi điểu kia, lăng không xuất hiện ở trước mặt Bạc Vũ Kình.
Hoán Diệt cũng thoáng cái ngăn ở sau lưng hắn, một cổ sát ý xoáy ra, tậptrung lấy Bạc Vũ Kình.
Con chim kia vui sướng kêu lên, xoay vài vòng ở trên không Tiểu Kiêu.
Tiểu Kiêu nói:
- Đã biết đã biết, ta hiện giờ sẽ giữ đúng lời hứa, trả lại ngươi tự do.
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, đánh ra một đạo ấn ký, trực tiếp vỗ vào trên người con phi điểu kia.
“Phanh”
Một đạo kim quang hiển hiển dưới hồn thể nó, lập tức tan rã ra, thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.
Phi điểu kia đại hỉ “Chiêm chiếp” kêu to vài tiếng, liền triển khai hai cánh bay lên không trung, thoáng cái biến mất trong tầm mắt mọi người.
Sắc mặt Bạc Vũ Kình có chút khó coi, đặc biệt là thoáng cái trông thấy Lý Vân Tiêu ở cách đó không xa.
Lý Vân Tiêu cũng thập phần kinh ngạc, sờ sống mũi, sắc mặt cổ quái nói:
- Vũ Kình huynh, nhân sinh há không gặp lại, nhưng loại gặp mặt này cũng không khỏi quá mới lạ đi nha.
- Bạc Vũ Kình?
Ung Thiên Vận nhướng mày, lộ ra thần sắc ngạc nhiên, cái tên này khiến hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, chỉ là ánh mắt sau khi chuyển qua trên người Bạc Vũ Kình tựa hồ có chút không thể tin tưởng.
Bạc Vũ Kình lạnh nhạt nói:
- Nhân sinh há không gặp lại, nhưng có nhân sinh khắp nơi không như ý. Vân thiếu giờ phút này tựa hồ cũng rất không như ý đấy.
Ánh mắt Tiểu Kiêu quét qua trong tràng, khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị, nói:
- Tất cả mọi người đến đông đủ, thật sự là một hồi gặp lại có ý tứ a.
Ánh mắt Khâu Mục Kiệt chớp động lục sắc, có chút hồ nghi nói:
- Ta dường như đã thấy qua hai người các ngươi a, Tiểu Kiêu và Hoán Diệt dưới trướng Vi Thanh đúng không?
Tiểu Kiêu nhíu hai mắt lại, mỉm cười gật đầu nói:
- Mục Kiệt đại nhân, đúng là hai người chúng ta. Bạc Vũ Kình này đã biết không ít chuyện, kính xin đại nhân xuất thủ tương trợ, cùng nhau diệt sát hắn.
- Ah?
Khâu Mục Kiệt nói:
- Bạc Vũ Kình cùng ta coi như có chút giao tình, không biết hắn biết được chuyện gì, vậy mà khiến hai vị đuổi giết ngàn dặm như thế?
Tiểu Kiêu cười nói:
- Việc này liên lụy cơ mật, thứ cho khó trả lời.
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
- Đã như vậy, vậy thì lão phu không rảnh quản chuyện của các ngươi. Các ngươi bắt Bạc Vũ Kình của các ngươi, ta tiếp tục giết những người đáng chết này.
Tiểu Kiêu cười nói:
- Vậy cũng tốt, chúng ta không dính dáng gì nhau.
Khâu Mục Kiệt đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, hai vị không phải là từ Thánh Vực đuổi giết hắn đến đấy chứ?
Tiểu Kiêu sững sờ, lộ ra lòng cảnh giác, nói:
- Mục Kiệt đại nhân hỏi vậy có ý gì?