- Có người nói hôm qua bên trong Thiên Nguyên thương hội phát sinh biến cố, tựa hồ có đại chiến, không biết nguyên nhân cùng kết quả, có thể Lý Vân Tiêu bị thương cũng khó nói.
Âm thanh của Tuyên Ngọc Đường cực nhỏ, triển khai bí thuật đã khống chế phạm vi, chỉ ở chỗ ngồi của Vạn Bảo lâu truyền ra.
Người của Vạn Bảo lâu đều giật nảy cả mình, từng cái từng cái ngơ ngác nhìn nhau, Nhâm Quang Nhiễm càng là cả kinh nói:
- Đại sự như vậy, ngươi dĩ nhiên nói không trọng yếu? Vì sao không nói cho mọi người, để đồng thời thương lượng đối sách.
Trong giọng nói của hắn rất có vẻ trách cứ.
Tuyên Ngọc Đường từ tốn nói:
- Trọng yếu? Hai chuyện này đối với Phi Vũ không hề có quan hệ. Hơn nữa lấy năng lực của Đao Kiếm Tông cùng Lý Vân Tiêu, mặc dù bị thương, cũng đủ để trong khoảng thời gian ngắn khôi phục.
Hắn ngừng một chút nói:
- Ta đoán không sai, đợi lát nữa quyết chiến bắt đầu liền có thể thấy bọn họ xuất hiện.
Nhâm Quang Nhiễm sửng sốt một chút, lập tức lặng lẽ, Tuyên Ngọc Đường nói xác thực có lý, vừa nghe thật giống như không phải quá trọng yếu, trọng yếu chính là Phi Vũ đem hết toàn lực, đánh bại tất cả địch thủ.
Thiên Cương Pháp Lang Bàn, theo tên người từng cái mở ra, thủy mạc biểu hiện trật tự đối chiến cũng hiện ra, ánh mắt của mọi người rơi vào hai người số một, Đường Kiếp đối chiến Lương Ngọc Y.
La Anh nhìn danh sách đối chiến, sắc mặt có chút lạnh lùng, ngưng tiếng nói:
- Lương Ngọc Y kia có phương pháp ẩn thân rất kỳ lạ, ngươi có đối sách hay không?
Huyết dịch của Đường Kiếp vào đúng lúc này từ từ bốc cháy lên, trên mặt trở nên cực kỳ yêu dị, "khà khà" cười một tiếng nói:
- Ngày đó nàng cùng Lý Vân Tiêu chiến một trận, tuy ta không thấy, nhưng mà có nghe nói, huống hồ Lý Vân Tiêu cũng có thể thắng nàng, ta tự nhiên cũng có thể.
Hắn quay đầu một chút, lộ ra vẻ khinh thường nhìn Đường Tâm, lạnh lùng nói:
- Đệ đệ đáng thương của ta, nhìn đại ca ngươi cướp đoạt số một, lại trừng trị ngươi.
Đường Tâm biến sắc, đang muốn phát tác, trên bả vai lập tức bị một cánh tay đè lại.
Thanh âm Ẩn Long khàn khàn vang lên nói:
- Đối phó loại người như hắn, căn bản không cần chúng ta động thủ, chớ nổi giận.
La Anh cùng Đường Kiếp đều khẽ cau mày.
Đường Kiếp hừ lạnh không ngớt, một tiếng hét dài từ trong miệng vang lên, chấn động nhập Cửu Tiêu, âm thanh sắc bén mà lâu dài, khiến màng tai người ta khó chịu, một ít vũ giả thực lực thấp kém dựa vào gần hắn càng không may, trực tiếp phá vỡ màng tai, thống khổ không ngớt.
- Ha ha.
Một tiếng cười to vang lên, lập tức đánh gãy tiếng rít chói tai kia, cả người Địch Sinh Hóa bay ra ngoài, ở một mặt khác của vũ đài bày xuống một đạo thủy mạc, cười hì hì nói:
- Đặt cược rồi, đặt cược rồi.
Vũ quyết là càng sòng bạc lớn hơn thuật quyết, có hơn nửa người đến Tống Nguyệt Dương thành chính là vì tham gia đánh cược.
- Bắt đầu thi đấu liền ngừng thu, mau mau đặt cược.
Địch Sinh Hóa cười to một tiếng, lập tức rất nhiều người điên cuồng dâng lên, trong nháy mắt đem phong quang của Đường Kiếp cùng Lương Ngọc Y cướp sạch.
Trên mặt Đường Kiếp một mảnh tức giận, vừa nãy hắn thét dài chính là vì phối hợp bầu không khí, tăng lên tinh thần cùng uy vọng của mình, liền bị Địch Sinh Hóa đánh gãy, thậm chí lên sân khấu cũng không có mấy người quan tâm, tâm tư chỉ ở trên tiền đặt cược.
- Ha ha, xuẩn ca ca đáng thương của ta, nỗ lực lên.
Đường Tâm hiểu ý nở nụ cười, khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc.
- Hừ, nhìn ngươi còn có thể cười bao lâu.
Đường Kiếp tức giận hừ một tiếng, bóng người lấp lóe, liền xuất hiện ở trên Thiên Cương Pháp Lang Bàn, hai tay ôm ngực mà đứng, lạnh lùng nhìn Lương Ngọc Y từng bước một đi tới.
Phía sau Lương Ngọc Y truyền đến mệnh lệnh lạnh lùng của Tu Đan Hà.
- Nếu như lần này lại thua, mặt sau tỷ thí ngươi không cần tham gia.
Cả người Lương Ngọc Y chấn động, nội tâm dâng lên một trận sợ hãi, nghĩ đến cái chết của Đồng Tu, càng là một loại tâm ý mèo khóc chuột lan tràn ở đáy lòng. Nàng tâm tư, gạt ra tạp niệm, bước ra bước chân mềm mại nhảy lên pháp bàn.
Theo hai người vào chỗ, trong sân dần dần yên tĩnh lại, không ít thương hội đều lén lút vui mừng không ngớt, bọn họ tình nguyện nhìn thấy nhất chính là bảy đại thương hội đấu đá, chỉ cần vận may đầy đủ, liền có thể mò đến điểm số không tệ, này đều là đại biểu phân phối lợi ích sau khi song quyết kết thúc, bất kỳ một điểm, đại biểu lợi ích cũng vô cùng to lớn.
Thôi Bác nhìn xuống trạng thái của hai người, cao giọng nói:
- Chư vị an tĩnh, phía dưới trận đầu do Tứ Cực môn Đường Kiếp đối chiến Thiên Nhất Các Lương Ngọc Y.
Theo tiếng khai chiến của hắn vang lên, phía dưới Địch Sinh Hóa cũng cười to nói:
- Mua định rời tay.
Có vẻ cực kỳ quái dị không hòa hài, việc trang trọng như thế trở nên không có nhân phẩm.
- Lương Ngọc Y, ta nhìn ngươi cũng là một nhân tài, bản tọa vô cùng yêu quý. Không bằng ngươi thoát ly Thiên Nhất Các, gia nhập Tứ Cực môn ta đi. Bản tọa có thể ban thưởng ngươi cơ hội cùng ta song tu, chí ít cũng cho ngươi danh phận làm Thiếp, đợi lát nữa thua, ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ.
Đường Kiếp bình thản nói, trong ánh mắt có một luồng ngạo khí không nói ra được, phảng phất người trong thiên hạ đều nên thần phục dưới chân hắn, hắn nhìn ai một chút, đều là vinh hạnh của người kia.
Lương Ngọc Y còn chưa mở miệng, Tu Đan Hà liền không nhịn được sắc mặt khẽ biến, hướng về chỗ ngồi của Tứ Cực môn cả giận nói:
- La Anh, các ngươi là luận võ hay là so miệng lưỡi? Nếu như so miệng lưỡi, so ai ngu bức hơn, chúng ta trực tiếp chịu thua.
La Anh cũng chảy mồ hôi ròng ròng, cảm giác Đường Kiếp cùng những người Yêu tộc kia hỗn lâu, có chút không biết trời cao đất rộng.
Bỗng nhiên Đường Tâm cười to, đứng dậy hướng Tu Đan Hà bái một cái, vô cùng chân thành nói:
- Cần trường lão đừng nộ, ta thay xuẩn ca ca của ta hướng Cần trưởng lão cùng mọi người xin lỗi.
Loại việc tổn hại hình tượng của Đường Kiếp này, hắn là hết sức vui vẻ làm, dù cho làm mất mặt Tứ Cực môn cũng sẽ không tiếc.
Nhưng La Anh lại nhíu mày, thở dài một tiếng không nói. Tứ Cực môn huynh đệ nội đấu, nếu như không thể nhanh chóng kết cục, đối với toàn bộ môn phái mà nói là họa không phải phúc.
Trong mắt Đường Kiếp xẹt qua sát khí lạnh lẽo, ánh mắt vòng qua Lương Ngọc Y, rơi vào trên người Tu Đan Hà, lạnh giọng nói:
- Xú thái bà, đợi lát nữa nhìn ngươi còn có thể mạnh miệng hay không.
Sau đó thu lại ánh mắt, ngạo nghễ nói:
- Bắt đầu đi.
- Ngươi...
Sắc mặt Tu Đan Hà trong nháy mắt liền tái rồi, Đường Kiếp trở thành người thứ hai sau Lý Vân Tiêu, nàng muốn ngàn đao bầm thây, lớn tiếng quát:
- Ngọc Y, trực tiếp phế bỏ hắn.
Lương Ngọc Y giơ tay lên, nắm trong tay một thanh bảo kiếm tinh xảo, lạnh nhạt nói:
- Bắt đầu đi, Đường Kiếp, mấy tháng trước ngươi bất quá là Vũ hoàng đỉnh cao mà thôi, ta cũng không biết ngươi có kỳ ngộ gì đột phá đến Vũ Tôn, nhưng mắt cao hơn đầu, không giữ mồm giữ miệng, chung quy là tối kỵ của võ giả, trưởng lão có lệnh, ta sẽ không lưu thủ.