Cực quang chi lực, có thể soi sáng vạn dặm mà không tán loạn, mặc dù là tầng tầng nước biển, cũng có thể mau chóng đi ở chỗ sâu trong đáy biển.
Căn cứ theo Lục Giản Bác nói, nếu nói động vật biển Thiết Lệ liền là một loại tồn tại cực kỳ yêu thích cực quang, chỉ cần cảm ứng được cực quang, nhất định sẽ xuất hiện.
Chín người lấy hoang đảo làm trung tâm, bắt đầu hướng ra ngoài phóng xạ ra, cực quang chính màu soi sáng, trong biển nơi có sinh vật đều nhìn thấy được rõ ràng, cảnh biển nhìn một cái không sót gì.
Lý Vân Tiêu cầm hoàng kỳ bay mấy ngàn dặm, trên đường cũng thấy không ít đê giai và trung giai động vật biển, thậm chí cũng gặp được một con cửu giai tồn tại, bất quá từ ngoại hình và đặc tính mà xem đều không phải là Thiết Lệ, bị cực quang chiếu một cái, ngược lại là lộ ra khí tức cực kỳ hung bạo, ở trong biển nổi lên một trận điên cuồng, liền rất xa bơi ra.
Động vật biển so với yêu thú chỗ thiếu hụt lớn nhất liền là không thể rời khỏi biển rộng, bằng không thực lực đại giảm, thậm chí ngay cả so với nhất giai yêu thú đều phải kém hơn.
Lý Vân Tiêu sau khi bay được một lúc, đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ do dự lai.
Đi thêm về phía trước đó là địa phương lúc trước hắn đã từng tới, hắn biết ở trong hải vực này cất dấu một con động vật biển kinh khủng khác tồn tại, thực lực sẽ không ở dưới Thiết Lệ, nếu là mình cầm hoàng sắc cực quang một đường chiếu đến như vậy, hơn phân nửa là sẽ gặp phải biển rộng thú đó.
Hơn nữa động vật biển ở trong biển phân chia địa bàn cũng là phi thường rõ ràng, trong cùng một hải vực rất khó dung nạp hai đỉnh phong tồn tại thực lực tương đương, cùng một sơn không thể có hai hổ là cùng một đạo lý, ở đi phía trước mặt đi phải là lĩnh vực con động vật biển hung tàn kia, sẽ không có Thiết Lệ
Lý Vân Tiêu trầm tư, sau đó đang muốn dẹp đường hồi phủ, đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng nổ vang thật lớn, trên không trung “Ùng ùng” nổ tung, một mảnh bầu trời đều bị chiếu rọi bày biện ra xích sắc chói mắt
Chính là tín hiệu ước định.
Lý Vân Tiêu hơi biến sắc mặt, vội vàng thu hồi hoàng sắc cực quang kỳ, nhất thời hóa thành một đạo lôi đường nhắm tới phương hướng xích sắc đi, tốc độ cực nhanh, đem toàn bộ mặt biển bằng đều phân chia ra, nhấc lên kinh đào hãi lãng.
Một lát sau, Lý Vân Tiêu cũng đã bước chân vào khu vực cực quang màu đỏ, xa xa liền cảm nhận được chấn động nguyên lực cực kỳ cường đại, mọi nơi dưới đáy biển cũng nhận phải lực trùng kích, hải triều bắt đầu trở nên hỗn loạn…, nguyên một đám vòng xoáy lớn nhỏ hình thành trong nước biển, hơn nữa còn thôn phệ lẫn nhau.
Phía trước bên trái cũng có hai người đang cấp tốc tiến đến, tốc độ cực nhanh, cũng không hề chậm hơn lôi độn của Lý Vân Tiêu bao nhiêu
Dưới nguyên lực trùng kích kịch liệt phía trước, từng vòng sóng biển cuốn lên trời, vậy mà trực tiếp vọt lên khỏi mặt biển, như vách tường trùng kích đến. Trong nước biển tràn ngập khí tức thô bạo kinh người, khiến sóng biển kia ngưng tụ lại như tường đồng vách sắt vậy.
– Không hổ là Hải thú cửu giai trung cấp, không thể khinh thường được
Phía trước một gã nam tử Võ Đế lệ quát một tiếng, trên cánh tay hiện lên một tầng hộ tí, trên đó lượn vòng lấy vài đạo hào quang màu tím, đột nhiên đánh một quyền ra ngoài.
“Rầm rầm rầm”
Quyền kình ngưng mà không tán, nổ nát từng vòng sóng biển cuốn tới, đầy trời đều là hơi nước, dùng mắt nhìn qua không thể thấy rõ bóng người.
Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:
– Không tốt, người nọ ở phía trước tựa hồ không chịu được nữa rồi. Chúng ta chiếu cực quang qua, hấp dẫn lấy Thiết Lệ, cứu hắn một mạng đi:
– Nói xong, hắn liền triển khai lá cờ màu vàng trong tay, một đạo hoàng quang lập tức phá không mà đi, toàn bộ bầu trời đều lộ ra ánh vàng.
Hai người theo sát lấy cũng đồng thời tế ra quang kỳ, hai màu một lam một thanh một trước một sau, tam sắc quang mang giao hòa lẫn nhau trên không trung, dần dần dung hợp cùng một chỗ, khiến cả bầu trời biển cả đều chiếu ra một mảnh dị sắc.
Xa xa cực quang chiếu rọi xuống, Thiết Lệ quả nhiên dừng lại công kích, một đoàn bóng đen phi tốc tiến lên trên mặt biển, chạy tới chỗ bọn hắn.
– Cẩn thận đấy, hải thú này cực kỳ không đơn giản, bằng hữu quang kỳ màu đỏ phía trước dường như có lẽ đã...
Một gã Võ Đế sắc mặt tái nhợt, cảnh giác vạn phần nói, nửa đằng sau cũng không nói tiếp nữa. Nhưng tất cả mọi người cảm thấy, khí tức của tên Võ Đế kia đã biến mất rồi.
Thần sắc Lý Vân Tiêu khẽ động, nói:
– Chúng ta không nên ngạnh kháng, nhanh chóng lui về phía sau, dùng cực quang dẫn nó tới, đợi Lục tiên sinh đến thì cùng nhau ra tay.
Hai người khác vừa nghe xong, cũng đồng ý.
Ba người một bên tế lấy tiểu kỳ, một bên phi tốc thối lui đến chỗ vài đạo khí tức chạy đến ở sau lưng.
– Ân? Hải thú kia sao lại đột nhiên chìm vào đáy biển rồi?
Đột nhiên một gã Võ Đế nghi ngờ nói:
– Là trầm thẳng xuống, cũng không phải là hải độn mà đến, chẳng lẽ nó ý thức được gặp nguy hiểm cho nên ngay cả cực quang cũng không đuổi nữa sao?
Ba người đều ngừng lại, trên mặt lộ ra thần sắc khó hiểu.
Lý Vân Tiêu đột nhiên thần niệm khẽ động, đột nhiên kinh quát:
– Không tốt.
Ngay mặt biển dưới chân ba người, chẳng biết lúc nào vậy mà xuất hiện một vòng xoáy, vô thanh vô tức vận chuyển, một cái xúc tu cực lớn vươn ra, sau đó mấy đạo công kích trực tiếp phá vỡ mặt biển phóng lên trời, đúng là xúc tu của hải thú kia, ba người đều không kịp đề phòng.
Lý Vân Tiêu sau khi hô một tiếng liền vội vàng thuấn di ra, bất qua được mấy chục thước đã bị một cổ cự lực ngăn lại, thuấn di chi thuật vậy mà không cách nào xuyên thấu qua. Mà giờ khắc này ba cái xúc tu sau lưng đều đánh tới, tốc độ cực nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, công kích của Hải thú trung giai này căn bản không phải hắn có thể đở nổi, trong tay vội vàng lóe lên hai đạo hoàng quang, cực quang màu vàng kia bị hắn ném ra, trên tay kia lại xuất hiện Đại Bi Mộ Vân Kính, chiếu tới xúc tu của Thiết Lệ.
Xúc tu Thiết Lệ ngừng lại trong ngắn ngủi, ba cái xúc tu đuổi theo trực tiếp phân ra một cái cuốn tới cực quang màu vàng kia, mà hai cái khác bị Mộ Vân Kính chiếu qua, cũng xuất hiện đình trệ ngắn ngủi.
Lý Vân Tiêu bắt lấy kẽ hở này, vội vàng hóa thành lôi điện bỏ chạy lên không trung.
Giờ phút này hai người khác cũng bằng vào thần thông của mình trốn ra khỏi công kích, một người trong đó bị thương không nhẹ, đều ra sức dọc theo mặt biển trốn đi.
“Phanh”
Hai người cơ hồ đồng thời đụng phải một cổ lực lượng, bị chấn trở về.
– Chuyện gì xảy ra? Thậm chí có kết giới?
Một người trong đó sắc mặt đại biến, trắng bệch như tờ giấy.